Đừng nói Phùng Dĩ Nguyên ngạc nhiên, đến Quân Chí Hàn cũng không tin rằng cha mình sẽ nói một câu trống không như vậy, nếu nhìn từ nãy đến giờ thì ai cũng biết ông ấy rất vui vẻ niềm nở, còn luôn miệng gọi “tiểu thư” hay “thiếu gia”, nhưng sao đến lượt Lạc Vô Song thì ông ấy lại như đang… Làm nũng? Đúng, chính là cái dáng vẻ làm nũng!
- Cha… Cha nói gì vậy?
- Không phải sao? Ai đời lại nấu ra món kì lạ như vậy, khó hiểu.
Nói đến đây thì Quân Mộ Phàm còn liếc nhìn cô một cái, nhưng cô hoàn toàn không phản ứng lại, chỉ lẳng lặng đứng đó và đưa đôi mắt trong trẻo nhìn về phía của ông ấy, khóe môi vẫn luôn nở một nụ cười không hề giả trân. Đương nhiên Quân Mộ Phàm cũng đâu chịu thua được, ngay lúc này thì ông ấy liền nếm thử một ít thức ăn cô mang đến, nhưng sau đó thì ông ấy lại hỏi:
- Tại sao lại chọn mì trường thọ? Mà ta thấy ở đây còn có bánh kem nữa, hôm nay là sinh của cháu sao? Vô Song.
- Không phải. Hôm nay là thọ thần của sư phụ… Hừm, nhị sư phụ của Vô Song, vốn dĩ hôm nay Vô Song định sẽ đến tìm ông ấy, làm một tiểu đồ đệ hiếu thảo và nấu mì trường thọ cho ông ấy, nhưng chắc là không cần rồi.
Mặc dù Tiêu Tú Trân, Vũ Hàn hay Lý Tinh Thần không quá bất ngờ với tính khí này của cô… Nhưng mà… Nhưng mà bày tỏ thái độ với một Lão tướng sao? Điên mất Lạc Vô Song thật sự dám làm vậy luôn đó hả!
- Nhị sư phụ? Cái gì mà nhị sư phụ chứ!
Có vẻ như Quân Mộ Phàm cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, ông ấy còn tức giận mà đập bàn một cái, vô cùng hung hăng chỉ tay về phía của Lạc Vô Song, điều đó cũng khiến cho không ít người ở đây phải hoảng hốt, trong đó còn có cả ba cha con Quân Chí Hàn nữa. Và người sợ hãi nhất chính là Quân Chí Diệp, cậu nhóc đó còn định đứng ra bảo vệ Lạc Vô Song nữa kìa, nhưng một giây sau đó thì cô liền thở dài một tiếng, rồi lại bước đến chỗ Quân Mộ Phàm, đưa cho ông ấy một chiếc khăn tay, rồi lại nói:
- Được rồi được rồi, đã là lão già rồi mà còn tức giận với người trẻ làm gì, lỡ mà người có mệnh hệ gì thì sao đây?
- Cái con nhỏ thối tha này, con có ý gì hả! Con đang trù lão già này chết sớm đúng không? Sao nào, bây giờ mọc đủ lông đủ cánh rồi, hiên ngang bay đi rồi đúng không?
Mặc dù không muốn làm Quân Mộ Phàm đau lòng nhưng Lạc Vô Song cũng chỉ biết cười, chuyện đó còn cần phải nói nữa sao? Một giây sau thì cô còn nhe răng cười tinh nghịch, đáp:
- Dù sao thì bây giờ người cũng đâu thể leo lên lưng ngựa rồi đuổi theo con, hơn nữa mắt người cũng kém rồi, bắn cung vẫn thua con thôi.
- Con nhỏ này, con nhỏ này… Ta… Ta… Ta tức chết mà!
Nhìn thì có vẻ như Quân Mộ Phàm rất tức giận, nhưng mà nhìn kĩ lại thì ông ấy chẳng hề tức giận lắm? Sau khi nói qua nói lại mấy câu thì ông ấy còn cười rất thoải mái nữa, cái nụ cười đó không phải ai cũng có thể nhìn thấy đâu. Đến nước này rồi thì đừng nói Quân gia ngạc nhiên, Phùng Dĩ Nguyên kinh ngạc mà dường như cả khu nông trường đều hóa ra hết rồi, tựa như chẳng ai dám hó hé gì nữa… Đặc biệt chính là Lạc Như Song và đám bạn của cô ta.
- Được rồi, cũng không phải lần đầu con chọc tức ta, nhưng mà…
Dừng một chút thì ông ấy lại tức giận mắng:
- Nhưng mà tại sao mới không gặp con có nửa năm mà con kết hôn rồi? Mà gả cho ai không gả, lại gả cho Tiêu gia chứ!
- Ơ, con gả cho Tiêu gia thì có gì không tốt?
- Tốt cái gì mà tốt! Nếu con gả cho nhà khác thì ta còn có thể cướp dâu, nhưng con lại gả cho Tiêu gia… Thật là, Tiêu gia lại là thông gia của ta, làm sao ta cướp dâu được chứ! Vốn dĩ ta đã nhắm con làm cháu dâu của nhà này rồi mà.
Ồ ồ ồ, hóa ra đấy mới là lý do khiến cho Lão tướng tức giận đó à? Ủa mà khoan… Cháu dâu á? Nếu vậy thì có nghĩa là Quân Mộ Phàm đang có ý định làm mai cô cho Quân Chí Thành đó à? Chuyện này hình như càng lúc càng thú vị rồi đó, nhưng không chỉ có Lạc Vô Song bị câu nói của ông ấy làm cho kinh ngạc đâu, đến Quân Chí Thành cũng ngạc nhiên không kém.
Cuối cùng thì Quân Chí Thành cũng không nhịn được, đành giúp những con người nhỏ bé kia lên tiếng hỏi:
- Ông nội… Rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì vậy?
- Ông vẫn chưa nói sao?
Lúc này thì Lạc Vô Song lại nhỏ giọng nói đủ cho Quân Mộ Phàm nghe.
- Thì từ nãy đến giờ người chỉ lo nổi nóng mà, có nói được câu gì đàng hoàng đâu.
- Ê con nhỏ kia, ta nghe đó.
- Dạ vâng.
Sau đó Lạc Vô Song còn tặng cho Quân Mộ Phàm một nụ cười đầy sự khiêu khích. Nhưng ông ấy cũng không muốn đôi co nữa, dù sao thì cái miệng của Lạc Vô Song cũng không dễ chọc, biết trước là thua rồi nhưng mà do ông ấy quá tức nên mới nổi nóng mà thôi.
- Vậy để ta giới thiệu một chút, con nhóc… À không, đứa nhỏ Lạc Vô Song này là tiểu đồ đệ duy nhất mà ta từng thu nhận.
Quân Mộ Phàm vừa dứt lời thì ai nấy đều phải khựng lại, kể cả ba cha con nhà họ Quân cũng thế. Họ thật sự không nghĩ đến chuyện này đó, nói sao thì cách biệt về tuổi tác kiểu này mà có thể nhận làm đồ đệ luôn sao? Tuy nhiên thì người không ngạc nhiên nhất chắc là Vũ Hàn, vì cậu ta đã sớm biết rồi.
Lần trước cậu ta cũng có nhắc đến rồi, so với người cha người mẹ như Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân thì “hai người kia” mới là lý do khiến Lạc Vô Song có ý chí sống cho đến hiện tại, mà một trong “hai người kia” chính là Lão tướng được mệnh danh là huyền thoại “Quân Mộ Phàm”. Hiển nhiên ngay từ đầu khi tham gia đại hội thì Vũ Hàn đã biết bản thân không thắng nổi rồi, vì sao à? Vì kĩ năng cưỡi ngựa và bắn cung của Lạc Vô Song là do đích thân Quân Mộ Phàm cầm tay chỉ dạy, so với đứa con trai Quân Chí Hàn hay cháu đích tôn Quân Chí Thành thì có vẻ như Lạc Vô Song lại là người được ông ấy coi trọng nhất.
Cũng không phải là ông ấy không thương con thương cháu, nhưng đơn giản là ông ấy nhìn ra được khát khao yêu thương của Lạc Vô Song. Cái thứ vốn dĩ đứa trẻ nào cũng có, nhưng đến Lạc Vô Song thì nó lại là cái gì đó rất xa vời. Kể từ đó thì Quân Mộ Phàm đã hứa sẽ chỉ dạy cho cô những gì mà ông ấy có… Và quả nhiên, ông ấy đã chọn rất đúng người, và hơn hết nữa chính là người đồ đệ này không làm ông ấy thất vọng.
#Yu~