- Vậy sao? Vậy em phải cách xa cầm thú mới được.
- Anh muốn chết à, nằm yên đó!
- Đều nghe em.
Còn về sau đó… Ừ thì sau đó Tiêu Uẩn cũng ngoan ngoãn nằm yên cho cô làm việc, tuy nhiên thì ánh mắt si tình vẫn dính chặt lấy người của cô, giống như là anh sợ rằng chỉ cần bản thân sơ sẩy là cô sẽ biến mất vậy.
Cuối cùng thì Lạc Vô Song cũng đưa thuốc cho Tiêu Uẩn, còn chưa đợi cô giải thích thì anh đã uống xong thuốc rồi, không chỉ vậy mà anh còn đưa ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, ý là bảo cô hãy khen mình đi. Nhưng Lạc Vô Song chỉ đưa tay xoa xoa gương mặt của anh, nói:
- Dạo này anh có vẻ ốm đi rồi.
- Vì nhớ em đó, hôm nay em phải bù đắp cho anh.
Lạc Vô Song chỉ mỉm cười, lúc này anh cũng đưa tay ôm lấy cơ thể của cô rồi nhẹ nhàng hôn xuống, hiển nhiên cô cũng không từ chối, choàng tay ôm lấy cổ của anh rồi nhẹ nhàng đáp trả. Nụ hôn càng lúc càng khó dứt, Tiêu Uẩn còn định sẽ đưa cô về giường nhưng khi này thì tiếng gõ cửa lại vang lên làm cả hai giật mình.
Cuối cùng thì anh cũng chỉ biết câm nín mà rời khỏi môi cô, lúc mở cửa thì thấy Vũ Hàn đang đứng khoanh tay nhìn hướng bên ngoài, cậu ta nói:
- Cha đang gọi đó. “Chị” Song Song mau đến nhà chính đi.
Nói xong thì Vũ Hàn liền rời đi, còn cô thì chỉ biết cười rồi lắc đầu mà thôi. Trên đường đến nhà chính thì Lạc Vô Song cũng đã nói về chuyện mình đã nhận Vũ Thư Kiếm làm cha nuôi cách đây không lâu, hơn nữa vì cô sinh sớm hơn Vũ Hàn mấy ngày nên được làm chị. Chuyện đó vẫn là nỗi đao đáo của Vũ Hàn mấy năm qua, cậu ta hoàn toàn không phục, nhưng có vẻ như sau những lần chịu trận từ cha thì cậu ấy đã chấp nhận bỏ cuộc rồi.
Nghe đến đây thì Tiêu Uẩn còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, nói:
- Vậy em thấy tính cách của ông ấy thế nào? Tú Trân sang đó làm dâu sẽ không sao chứ?
- Con người của cha ấy hả, hơi cọc cằn một chút, hơi nóng nảy một chút, nhưng sẽ bảo vệ thành viên trong gia đình rất tốt. Chỉ cần ai động là ông ấy chạm liền, với châm ngôn “Thà hốt xác người khác chứ đừng để hốt cốt của mình”.
Tiêu Uẩn nghe xong thấy có chút lo lắng cho em gái của mình quá nhỉ? Tuy rằng Tiêu Tú Trân cũng không phải dạng dễ chọc, nhưng để sống được với Vũ gia thì chắc phải tôi rèn cái tinh thần thép mới may ra… Đột nhiên anh lại nhìn Lạc Vô Song, tính ra cô không giống với tính cách của họ nhỉ? Thật may quá.
Đến nhà chính thì anh và cô đã nhìn thấy các trưởng bối của Tiêu gia đã tập hợp đủ, không chỉ vậy mà Vũ Thư Kiếm và Tiêu Thái Cẩn còn đang nói chuyện rất rôm rả. Vừa nhìn thấy cô là Vũ Thư Kiếm liền nói:
- Song Song đến rồi à? Cha và cha chồng của con đang nói đến chuyện hôn lễ của con đó.
Người biết chuyện thì không ngạc nhiên, nhưng người chưa biết gì như Tiêu Uẩn thì mở to mắt kinh ngạc, cánh tay cũng ôm chặt lấy eo của cô, giống như một con rồng đang ôm chặt lấy kho báu của mình. Lạc Vô Song cũng nhìn anh, sau đó nói nhỏ:. Đam Mỹ H Văn
- Lúc em châm cứu cho cha thì ông ấy nói muốn chúng ta tổ chức lại hôn lễ.
Tiêu Uẩn nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là muốn hai người họ tổ chức lại hôn lễ à, anh còn tưởng là Vũ Thư Kiếm không ưng ý với người con rể này nên muốn gả cô cho người khác chứ. Thì ra là bản thân đã nghĩ nhiều quá rồi.
Sau đó thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn cũng ngồi xuống để nghe họ bàn bạc về hôn lễ. Nhưng lần này thì kì lạ thật đó…
Hôn lễ lần trước thì Tiêu gia quá bận rộn với bệnh tình của ông nội, vì vậy nên hôn lễ cũng đã lược bỏ hết những nghi thức rườm rà, chủ yếu cũng là ra mắt tổ tiên, rồi sau đó là tổ chức một bữa tiệc khá lớn để thông báo cho mọi người biết. Nói là tiệc hôn lễ, nhưng mục đích của nó chính là nơi moi móc làm ăn cho Lạc gia. Hiển nhiên thì khi đó Lạc Vô Song không quá chú ý, nhưng hôn lễ lần này thì có vẻ như Vũ Thư Kiếm rất nghiêm túc.
Ông ấy còn nhìn Tiêu Thái Cẩn, nói:
- Sính lễ lần trước các người cho Lạc gia thì tôi không cần nữa. Tuy nhiên lần này hôn lễ sẽ được cử hành đúng với nghĩa của “hôn lễ”. Vũ Thư Kiếm tôi chỉ có mỗi mình Song Song là con gái, sẽ không để con bé chịu thiệt được.
- Không không không, sính lễ lần trước không tính. Lần này tôi sẽ đưa sính lễ đến tận Vũ gia để hỏi cưới Vô Song chỉn chu nhất, đảm bảo hôn lễ của Vô Song là hôn lễ lớn nhất Đế Đô.
- Đúng! Phải lớn nhất Đế Đô thì tôi mới chịu.
Cứ như thế mà chuyện làm lại hôn lễ cho cô và anh lại bàn bạc xôn xao còn hơn cả chuyện Tiêu gia được giải độc nữa, Lạc Vô Song cũng nhìn Tiêu Uẩn, nhưng anh có vẻ đang rất phấn khích, sau đó anh còn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô, nói:
- Vợ à, ngày mai anh đưa em đi may váy cưới nha? Lần này anh phải may cho em ba… À không, là may riêng mười bộ váy cưới.
- Anh điên à, anh định tổ chức hôn lễ cả tháng hay sao!
Lạc Vô Song vừa dứt lời thì không chỉ Tiêu Uẩn nhìn cô, đến Vũ Thư Kiếm và Tiêu Thái Cẩn cũng đưa mắt nhìn về phía của cô. Lúc đó cô còn tưởng bản thân nói gì sai, nhưng ngay sau đó Vũ Thư Kiếm lại nói:
- Ý này hay đó, ông thông gia, hay chúng ta tổ chức hôn lễ suốt một tháng đi. À phải rồi, còn là phải tổ chức ở nhiều nơi nữa.
- Đúng vậy, để tôi xem nơi nào xinh đẹp thì sẽ tổ chức ở đó.
Lạc Vô Song cũng kinh ngạc tới há hốc. Điên rồi, điên rồi… Nhà này điên hết rồi!
Trong khi cô còn đang bất lực thì Kình Phát mới hắng giọng một cái, nói:
- Nè, phải nghe tôi nữa chứ? Làm hôn lễ một tháng thì hơi nhiều rồi đó.
Lạc Vô Song liền gật đầu, nhưng một giây sau thì Kình Phát lại hớn hở nói:
- Làm mười bốn ngày thôi, còn phải nghỉ ngơi để di chuyển nữa chứ. Làm một tháng thì sao mà di chuyển kịp!
- À à à, đúng rồi, sư phụ của Vô Song nói đúng đó. Quyết định vậy đi, chúng ta làm hôn lễ mười bốn ngày ở bảy nước.
Cả nhà Tiêu gia đều gật gù, còn cô thì ngơ ngác… Ủa gì vậy?
Cái gì vừa xảy ra vậy?
#Yu~