- Từ năm mười ba, mười bốn tuổi rồi.
Đừng nói Lạc gia tò mò, đến Tiêu Uẩn cũng khá tò mò muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng rồi sau đó thì Lạc Vô Song lại nhìn Lạc Như Song, cuối cùng vẫn là không nhắc gì đến chuyện Lạc Như Song giấu thức ăn lên, cô chỉ nói là vô tình gặp được ông ấy, giúp đỡ ông ấy, sau đó Lão tướng thương xót nên đã truyền lại cho cô vài kĩ năng cơ bản.
Nghe đến đây thì Nhiếp Linh Vân cũng hỏi:
- Vậy tại sao con lúc nào cũng ghét bỏ thức ăn của mẹ nấu? Lẽ nào Lão tướng cho con ăn ngon nên con mới ghét những món mẹ nấu à?
Lạc Vô Song ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe đến việc này đó, dù rằng cô biết Lạc Như Song đã giấu thức ăn lên, cô còn biết cô ta giấu ở đâu nữa kìa, nhưng chuyện Nhiếp Linh Vân đang nói lại là gì đây? Cô ghét thức ăn của bà ấy á?
- Ý bà là sao?
Nhiếp Linh Vân cũng nhanh chóng nói rằng lúc bà ấy quay về nhà thì chỉ thấy Lạc Như Song ngồi ăn cơm của mình, nhưng đương nhiên phần ăn cũng rất ít, lúc đó bà ấy còn tưởng Lạc Vô Song đã ăn rồi, nhưng khi nhìn vào thùng rác thì phần ăn đó lại nằm hết ở trong đó.
Ngay khi nhìn thấy thì Nhiếp Linh Vân đã hỏi Lạc Như Song có chuyện gì xảy ra, khi đó Lạc Như Song còn ấm ức mà khóc lớn, còn nói rằng Lạc Vô Song rất tức giận vì món ăn không hợp khẩu vị của cô, sau đó cô đã đem đổ hết phần của mình. Khi đó thì Nhiếp Linh Vân chỉ nghĩ cô trẻ con nên hành xử cảm tính, nhưng cứ như vậy một ngày, ba ngày, năm ngày rồi mười ngày, đến đó là quá sức chịu đựng của Nhiếp Linh Vân rồi, bà ấy cũng không nấu cho Lạc Vô Song nữa.
Nghe Nhiếp Linh Vân kể lại thì Lạc Vô Song chỉ biết cười, hóa ra là vậy… Cô nói mà, với lượng thức ăn mà bà ấy nấu thì làm sao Lạc Như Song có thể ăn một mình hết được… Thì ra là bà ấy sớm đã cắt khẩu phần của cô rồi, cơ mà cũng may… Cũng may là khi đó Lạc Vô Song gặp được Quân Mộ Phàm, chứ nếu không thì cô thật sự là thiên kim duy nhất chết do đói!
- Vô Song?
- Không có gì, chỉ thấy buồn cười thôi. Hóa ra trong mắt hai người tôi lại là đứa ương bướng như vậy, thật là buồn cười chết mất.
Lúc này thì cô cũng thấy sắc mặt của Lạc Như Song đã thay đổi liên tục, trời ạ, đúng là chị gái tốt của cô nhỉ? Tự biên tự diễn thành ra một vở kịch, sau đó lại đẩy cô vào con đường đại nghịch bất đạo, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt đó.
Khi đó thì Nhiếp Linh Vân cũng có hỏi lại, nhưng Lạc Vô Song không trả lời, tuy là cô không trả lời nhưng Hàng Thái Phi và Lý Tinh Thần đã sớm không nhịn được, hai người họ buông đũa xuống, rồi lại nhìn về phía của Nhiếp Linh Vân, nói:
- Bác cả, thay vì bác hỏi Vô Song có ý gì thì bác nên hỏi Lạc Như Song đang làm gì. Năm đó ai mà không biết Lạc Như Song được xem như bảo bối, còn Vô Song thì bị vứt bỏ chứ?
- Đúng vậy, bác Lạc, cháu quen biết Vô Song không lâu, nhưng cháu hiểu rõ con người của Vô Song không phải kẻ ăn cháu đá bát, hay thậm chí là diễn một màn kịch dở tệ như vậy.
Cuối cùng bữa ăn hôm đó cũng không mấy vui vẻ, Lạc Như Song thì chỉ biết cúi đầu ăn cơm của mình, riêng Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân thì lại tự chạy theo những dòng suy nghĩ khác nhau. Rồi lại làm trò cười cho nhóm người Lạc gia này.
Kết thúc bữa ăn thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn cũng xin phép về trước, nhưng đương nhiên trước khi cô về thì Nhiếp Linh Vân đã nắm lấy tay của cô, bà ấy rặng hỏi:
- Vô Song, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì… Con không nói cho mẹ biết sao? Con muốn giấu mẹ mãi sao?
- Nói gì bây giờ? Tốt nhất bây giờ các người nên chăm chỉ quan tâm Lạc Như Song là được rồi, dù sao có cha mẹ hay không… Đối với tôi cũng không khác nhau là mấy.
Nói xong thì Lạc Vô Song cùng Tiêu Uẩn rời đi, bỏ lại Nhiếp Linh Vân đứng chưng hửng ở đó, lời nói của cô chính là đang mắng chửi hai vợ chồng họ không biết làm cha mẹ… Nên cho dù bây giờ có cha mẹ hay không thì Lạc Vô Song vẫn là Lạc Vô Song, cô không quan tâm nữa.
Đương nhiên lúc này Hàng Thái Phi mới lên tiếng.
- Bác cả, chắc bác chưa nghe đâu nhỉ? Năm mười ba tuổi thì Vô Song từ ngất xỉu ở trong trường một lần… Lý do là do đói.
Dừng một chút, Hàng Thái Phi lại cười khẩy nói:
- Lạ thật đó, một tiểu thư gia đình khá giả lại ngất xỉu do đói bụng sao? Nếu như không phải năm đó chủ nhiệm lớp con bé báo cho cháu thì chắc sẽ có lịch sử mới của Lạc gia… Con cháu Lạc gia chết do đói!
Nói xong thì Hàng Thái Phi và Lý Tinh Thần cũng xin phép rời đi, sau đó Trình Đinh cũng về nhà. Rồi ai cũng về nhà nấy, bây giờ chỉ còn lại Nhiếp Linh Vân, Lạc Thiết Vinh và Lạc Như Song là vẫn còn ngồi yên ở vị trí cũ.
Nhiếp Linh Vân lúc này mới nhìn Lạc Như Song, nói:
- Như Song… Con nói đi, chuyện đó là sao? Là Vô Song bỏ cơm hay là…
- Mẹ… Chuyện đó quan trọng vậy sao?
- Quan trọng! Bây giờ con nhìn đi, Vô Song đã bày tỏ đối địch với chính ngôi nhà của mình. Từ khi kết hôn đến nay nó cũng không muốn về nhà, nơi này… Ngôi nhà này là nơi nó trưởng thành mà, bao nhiêu kỉ niệm lẽ nào bỏ là bỏ… Như Song, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!
Lạc Như Song vẫn không đáp, cô ta chỉ dám ngồi ở đó mà cúi gằm mặt xuống, Nhiếp Linh Vân vẫn muốn hỏi rõ nhưng lại bị Lạc Thiết Vinh ngăn lại, ông ấy nói:
- Tạm thời bỏ qua chuyện này đi. Trước mắt phải thúc đẩy hôn sự của Như Song và Trình gia đã.
- Nhưng…
- Bà cũng thôi đi, Lạc Vô Song bây giờ không còn là con ngu trước kia nữa đâu, bà muốn cơm bưng nước rót thỉnh nó về nhà à? Bây giờ nó đã đủ lông đủ cánh rồi, nó tự bay rồi.
Dừng một chút thì Lạc Thiết Vinh lại nói:
- Nếu như không khiến nó về phe chúng ta thì nên bỏ mặc nó đi, dù sao thứ Lạc Vô Song thiếu thốn là tình cảm, sớm muộn gì nó cũng sẽ quay về trung thành với cái nhà này thôi!
#Yu~