Lần này thì vừa chạy xe thì Tiêu Uẩn lại vừa nắm lấy tay của cô, sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên tay cô, nói:
- Vợ à, chút nữa đón Đậu Đậu xong chúng ta đi đến nơi này một chút nha?
- Hửm? Còn đi đâu nữa?
- À thôi, anh nghĩ lại rồi, chúng ta nên đến nơi này rồi hãy đi đón Đậu Đậu.
Gương mặt của Lạc Vô Song bây giờ hiện rõ hai chữ “không hiểu”, nhưng rồi sau đó vẫn phải gật đầu mà đi theo, chứ bây giờ cũng đã lên xe của anh rồi, còn gì nữa mà hối với chả hận.
Đi được một đoạn thì Lạc Vô Song nhìn thấy Tiêu Uẩn đưa cô đến… Khách sạn?
Ủa khoan đã… Từ từ… Anh đưa cô đến khách sạn làm gì chứ?
Trong khi Lạc Vô Song vẫn còn thắc mắc thì Tiêu Uẩn đã dừng xe lại, rồi nắm tay cô đi vào bên trong, lúc này Lạc Vô Song thật sự muốn hỏi anh có ý gì, nhưng khi đi vào bên trong thì thấy nó không hoạt động, vì khách sạn này chỉ có một màu tối đen như mực. Nhưng đến khi cô đặt chân vào thì ánh đèn đã được bật lên, không gian ngay lập tức biến thành dải ngân hà xinh đẹp, sau đó còn là một màn thay đổi liên tục nữa chứ.
Trong khi cô còn đang không hiểu thì từ phía trên lại rơi xuống vô số cánh hoa hồng xinh đẹp, đến khi cô phát giác thì Tiêu Uẩn đã cầm trên tay một bó hoa, anh đưa Lạc Vô Song đi vào tâm điểm của sảnh chính rồi lại nhẹ nhàng quỳ một chân xuống.
Nếu như chú ý kĩ thì trên tay của anh không phải nhẫn cầu hôn, mà là hai văn bản gì đó, khi này Lạc Vô Song đã muốn lên tiếng hỏi, nhưng Tiêu Uẩn lại nhanh miệng hơn, anh hôn nhẹ lên tay của cô, nói:
- Em có nhớ khi kết hôn chúng ta đã kí một bản hợp đồng không?
Lạc Vô Song liền gật đầu, và sau đó xuất hiện trên tay anh chính là bản hợp đồng lúc đó họ đã kí. Còn chưa đợi cô hỏi gì thì Tiêu Uẩn đã xé nát bản hợp đồng đó rồi, sau đó anh còn cười ranh mãnh nói:
- Vậy từ nay về sau em vĩnh viễn là vợ của anh!
Tiếp theo sau đó thì Tiêu Uẩn lại đặt vào tay của cô một bản hợp đồng khác, đó là bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản đó. Tên người nhận chính là cô, và thứ được chuyển khoản chính là tòa khách sạn năm sao này!
- Ban đầu anh định sẽ tặng nhẫn cho em, nhưng anh nghĩ nhẫn chỉ nên dùng trong hôn lễ thôi. Vì vậy anh dùng thứ thiết thực hơn, đây là giấy tờ của khách sạn, còn đây là khu nông trường gần biệt thự của Quân gia, nếu em muốn thì có thể nuôi Celine ở đó, hoặc nuôi cái gì đó tùy em. Cuối cùng, chính là cổ phần Tiêu thị, anh không muốn trói buộc em với Tiêu gia, anh chỉ thể hiện một chút tình yêu của mình thôi.
Dừng một chút, Tiêu Uẩn lại nói:
- Vô Song, em có đồng ý gả cho anh không?
Bây giờ hai mắt của Lạc Vô Song đã sáng như đèn pha rồi, ôi trời ơi nhìn số “tài sản” này mà xem, một khách sạn, một nông trường mà còn có thêm cổ phần của Tiêu thị nữa, số tài sản kếch xù này có thể nuôi cô sống cả đời mà không cần nghĩ rồi đó.
- Tiêu Uẩn, anh nghĩ anh cho em những thứ này là em sẽ đồng ý sao?
- À, đúng rồi, chờ anh thêm một chút.
Cô còn khó hiểu, vốn dĩ cô chỉ nói đùa thôi mà anh đang muốn làm gì nữa? Đột nhiên lúc này Tiêu Uẩn lại lấy điện thoại ra, sau đó ấn ấn bấm bấm cái gì, ngay lúc này đột nhiên điện thoại của Lạc Vô Song lại vang lên tiếng *ting ting* quen thuộc, nhìn vào số tiền mà Tiêu Uẩn đã chuyển… Từ từ đã…
Một số không, hai số không, ba số không, bốn số không, năm số không… Tám số không… Mười số không… Khoan đã… Còn nữa sao? Tại sao lại nhiều số không như vậy?
- Anh… Anh chuyển cho em bao nhiêu vậy!
- Anh cũng không biết, đó là toàn bộ số tiền của anh đang có. Bà xã, từ nay về sau tiền của anh đều cho em hết… Cả anh cũng cho em luôn.
Lạc Vô Song cuối cùng cũng bật cười, cô thật sự không nghĩ Tiêu Uẩn sẽ làm đến bước này đó.
Nhưng mà có vẻ như cô biết tại sao bản thân lại rung động rồi, vì anh là người hiểu rõ cô nhất, có lẽ là vì cô quá dễ đoán nên anh hiểu rất rõ cô thích cái gì hay muốn cái gì. Mà chỉ cần nhắm đúng vào điểm đó là cô sẽ đồng ý ngay.
- Vô Song, gả cho anh?
- Được. Gả cho anh!
Nhận được lời đồng ý của cô thì Tiêu Uẩn liền vui vẻ đến mức nhấc bổng cô lên, sau đó còn xoay cô mấy vòng, đến đây anh còn nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hóa ra chuyện mà anh nói còn quan trọng hơn đi đón Đậu Đậu chính là cầu hôn cô, hơn nữa với mức độ hoành tráng như vậy thì chắc không phải mới chuẩn bị ngày một ngày hai đâu nhỉ?
Đến đây Lạc Vô Song còn tưởng là xong rồi thì Tiêu Uẩn lại bế cô đi lên tầng, cô còn đang không biết anh muốn làm gì thì đã thấy căn phòng ngập tràn sắc hoa phơi phới trong tầm mắt, cô liền đẩy anh ra, nói:
- Tiêu Uẩn, chúng ta còn đi đón Đậu Đậu.
- Không sao đâu, đón Đậu Đậu sau cũng được mà. Bà xã, em nên chăm sóc anh một chút chứ, đã xa em một tháng rồi, anh sắp nhịn chết rồi.
- Tiêu Uẩn, không được! A, nè! Đừng cắn!
- Bà xã, anh yêu em.