• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến đây thì cô cũng bắt đầu đâm kim vào những huyệt cần châm cứu, lúc đầu thì Tiêu Thái Cẩn cũng thấy có chút đau đớn, nhưng quả nhiên sau đó ông ấy không còn ho ra máu nữa, cũng dần dần không còn co giật nữa.

Đi đến bước này thì trên dưới Tiêu gia mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi Lạc Vô Song quyết định sẽ dùng kim châm dồn chất độc lại và tống ra ngoài thì cánh cửa lại được mở toang ra, bên ngoài đi vào là Tiêu Ngọc Mỹ và một ông già với mái tóc bạc trắng.

Khi Tiêu Ngọc Mỹ nhìn thấy trên người anh trai của mình có rất nhiều kim châm, còn có Lạc Vô Song đang ngồi bên cạnh liền nổi đóa lên, bà ấy trực tiếp muốn chạy đến kéo cô ra, nhưng Lạc Vô Song chỉ lạnh lùng nhìn về phía của bà ấy, lớn giọng nói:

- Đậu Đậu!

Nghe thấy tiếng của mẹ thì Đậu Đậu liền từ dưới giường chui ra, không còn dáng vẻ của một Đậu Đậu ngoan ngoãn hiền lành nữa, thay vào đó là một Đậu Đậu cực kỳ hung hăng với hàm răng nhe ra cực kỳ đáng sợ, bình thường ngoan ngoãn là thế, chứ Đậu Đậu nhà cô cũng rất máu chiến đó.

Tiêu Ngọc Mỹ bị một con mèo dọa cho sợ, mặc dù trước đó bà ta từng nghĩ rằng con mèo này vô hại, nhưng mà đến những lúc thế này thì nhìn vào đôi mắt xanh kia đi, bao nhiêu hung hãn đều tập trung vào nó, gương mặt cũng cực kỳ đáng sợ còn rất lạnh lùng nữa, đừng nói là Tiêu Ngọc Mỹ bị dọa sợ, đến Tiêu Tú Trân và Tiêu gia cũng đứng hình mất một lúc.

- Lạc Vô Song, cô định làm gì vậy hả, cô muốn hại chết anh trai của tôi sao? Mau cút ra đây cho danh y Tác Đạc chữa chị, cô... Cô muốn giết người à!

- Giết? Nếu tôi thật sự giết người thì cô ba nghĩ cả nhà các người sẽ thoát hết sao?

Dừng một chút, ánh mắt lạnh thấu xương của Lạc Vô Song nhìn thẳng về phía của người được gọi là "danh y Tác Đạc", cô liền cười nhạt nói:

- Đó mà là Tác Đạc sao? Có giả mạo cũng giả cho giống một chút. Tác Đạc năm nay chỉ mới có bốn mươi hai tuổi thôi, chưa có già đến mức râu tóc bạc phơ thế đâu!

Ngay cả Tiêu Ngọc Mỹ và người "danh y Tác Đạc" kia liền giật mình, nhưng rồi sau đó ngài danh y kia liền tìm cớ để chuồng mất. Riêng Lạc Vô Song vẫn cố gắng ép chất độc ra, nhưng có vẻ nó không khả quan lắm.

Hơn ba mươi phút trôi qua thì Tiêu Thái Cẩn cũng đã nôn ra một họng máu đen, đây chắc hẳn là chất độc bên trong rồi. Tuy nhiên thì nó vẫn chưa hết, cuối cùng thì Lạc Vô Song vẫn phải nhanh chóng thu thập một ít mẫu vật, rồi lại rút hết kim châm cứu ra.

Cô đưa mắt nhìn Tiêu Thái Cẩn, rồi lại nói:

- Cha thấy thế nào?

- Khá hơn rồi. Cảm ơn con, Vô Song.

Sau đó thì Lạc Vô Song cùng đi ra ngoài với mẫu vật trên tay, Đậu Đậu cũng thu lại dáng vẻ máu chiến mà thay bằng gương mặt đáng yêu thường ngày, đến đây thì Hồng Tú Vy mới bước đến chỗ của chồng mình, còn Hồng Thanh Du thì cũng giúp ông ấy khám lại sơ qua.

Nhưng kinh ngạc là nhịp tim của ông ấy đã trở lại bình thường, gương mặt cũng đã bình thường luôn rồi... Cái này không đúng, cô bé nhỏ xíu đó thật sự cứu được người rồi... Nếu như, nếu như anh ta đưa hết nghiêm cứu của mình cho cô, thì chắc chắn Lạc Vô Song sẽ làm nên chuyện. Nếu chuyện này có thể thì Tiêu gia, Tiêu gia được cứu rồi!

Ngay sau đó thì Hồng Thanh Du liền nhanh chóng đuổi theo Lạc Vô Song, ngay cả Tiêu Tú Trân cũng vậy, cả hai người đứng trước mặt của Lạc Vô Song mà thở gấp. Cô cũng chỉ biết ngạc nhiên, rồi lại cười nhạt, nói:

- Gì vậy? Hai người có bệnh à?

- Không có! .

||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||

Cả hai cùng đồng thanh, xong rồi lại nhìn nhau, rồi lại tiếp tục đồng thanh nói:

- Tôi/Em muốn giúp cô/chị trong nghiên cứu.

Ồ wow, nếu là Hồng Thanh Du thì cô không ngạc nhiên, nhưng đến một tiểu thư như Tiêu Tú Trân mà cũng muốn cùng cô nghiên cứu thì cô phải lấy làm kinh ngạc đó chứ. Tuy nhiên thì sau đó cô cũng đi cùng hai người quay về phòng thí nghiệm, riêng Đậu Đậu rất biết thân phận nên luôn ở bên ngoài chờ họ.

Tuy phòng thí nghiệm ở đây cũng khá lớn, nhưng nó không quá đầy đủ như ở Thiên Sơn, chắc là cô vẫn nên giữ lại một ít để quay về trường cùng làm với Vũ Hàn mới được.

Còn Tiêu Tú Trân thì nhìn chị dâu làm thí nghiệm mà ngây cả người, cái dáng vẻ tập trung của cô thực sự rất đặc biệt, bảo sao Vũ Hàn cứ suốt ngày tò tò theo cô vào phòng thí nghiệm. Nhưng mà, cô làm như vậy vì cái gì chứ?

- Chị dâu... Chị nghĩ có thể cứu chữa được cho cha không? Ông ấy sẽ không phát bệnh nữa chứ?

- Vẫn sẽ phát bệnh. Đây là lần đầu tiên phát bệnh cho nên mới đáng sợ như vậy, nhưng cũng là vì ông ấy uống thuốc ức chế bệnh lý bình thường nên đã xảy ra tác dụng phụ. Từ nay đừng để ông ấy dùng nữa là được.

Hồng Thanh Du nghe vậy liền gật đầu, ngay cả ông nội Tiêu cũng sẽ thay đổi thuốc mới được. Tuy nhiên thì Lạc Vô Song vẫn không quá để ý, cô vẫn cứ chuyên tâm vào nghiên cứu của mình, chốc chốc lại pha pha cái gì đó, chốc chốc lại bấm bấm trên máy tính. Điều này thật sự làm cho Tiêu Tú Trân và Hồng Thanh Du phải kinh ngạc, vốn dĩ muốn giúp nhưng chẳng giúp được gì cả.

Sau hơn một tiếng thì kết quả kiểm nghiệm vẫn chỉ là ở mức ba phần trăm, từ đây cho đến khi thành công thì vẫn còn xa lắm, cô phải làm gì tiếp theo đây?

Nhưng rồi khi Lạc Vô Song đứng dậy thì đã thấy Tiêu Tú Trân đã ngủ mất rồi, Hồng Thanh Du định đánh thức cô ấy nhưng cô lại lắc đầu, cô gái này hôm nay cũng vất vả rồi, tận mắt chứng kiến cảnh tượng cha mình gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu như không phải người có ý chí mạnh mẽ thì chắc chắn đã sớm suy sụp rồi... Tiêu Tú Trân vẫn là cô gái mạnh mẽ, ít nhất thì đến hiện tại vẫn rất mạnh mẽ.

[...]

Thay vì để Tiêu Tú Trân ngủ lại phòng thí nghiệm thì Hồng Thanh Du đã đưa cô ấy về phòng của mình, còn Lạc Vô Song thì cũng đi về phòng cùng Đậu Đậu.

Khi cô về phòng thì đã thấy Tiêu Uẩn đang ngồi ở đó, chắc là đang đợi cô thì phải?

Vừa mới bước đến thì Tiêu Uẩn đã trực tiếp ôm lấy Lạc Vô Song vào lòng, hành động của anh khiến cho cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Rồi sau đó anh lại nhỏ giọng, có chút run rẩy nói:

- Cảm ơn em, Vô Song... Cảm ơn em vì đã cứu cha...

Cô có lẽ không quá hiểu biết về Tiêu gia hay Tiêu Uẩn, nhưng cô dám khẳng định rằng Tiêu gia vẫn rất thương yêu nhau, Lạc Vô Song liền nhẹ nhàng vỗ về anh, rồi nói:

- Đừng cảm ơn vội, chất độc chỉ mới được ép ra một phần rất nhỏ. Thí nghiệm cũng chỉ mới đạt mức ba phần trăm thôi, lời cảm ơn của anh vẫn còn rất sớm.

Tiêu Uẩn cũng bị cô làm cho bật cười, người con gái này lạ thật đó, nếu đổi lại là người khác thì chắc hẳn đã nhanh chóng tự hào đến vênh váo rồi, riêng cô thì vẫn luôn thẳng thắn như vậy. Nhưng anh có lòng tin với cô gái này, anh tin rằng cô sẽ có thể tìm được cách giải quyết. Vì cô là Vô Song, là Lạc Vô Song, là người con gái song toàn.

- Được rồi, mọi người đều đang chờ chúng ta đi dùng cơm đó.

- Nhắc mới nhớ, Đậu Đậu vẫn chưa được ăn cơm, hôm nay đứa nhỏ này thể hiện cũng tốt quá chứ, nên thưởng thêm một con cá khô.

- Đúng đúng đúng, nên thưởng thêm, sẽ cho thêm canh bí đỏ.

Trên đường đi đến phòng ăn thì Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song đã nói rất nhiều về quà thưởng thêm cho Đậu Đậu, làm thằng nhỏ đi bên dưới cũng sướng rơn hết cả người. Nhưng có lẽ cả Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song cũng không nhận ra, hai người họ bây giờ đã thoải mái với nhau hơn nữa rồi.

Khoảng cách cũng đã được nhích lại không ít đó nha!

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK