• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thức ăn đã được chuẩn bị gần xong thì lại có người nhấn chuông từ bên ngoài, hiển nhiên thì Vũ Hàn và Tiêu Tú Trân cũng phải “tạm gác” lại trận đấu để đến xem tình hình, nhưng đập vào mắt họ chính là Lạc gia đó!

Quý hóa chưa, kể từ khi Lạc Vô Song được gả đi cho đến giờ cũng đã gần một tháng rồi, nhưng đây là lần đầu họ chủ động đến tìm đó, thật là hạnh phúc quá đi! Tuy nhiên thì ai cũng biết đó, cái miệng của Tiêu Tú Trân đâu có vừa, cô ấy vừa nhìn thấy là người của Lạc gì liền huých tay vào bụng của Vũ Hàn, cậu ta tuy đau nhưng cũng hiểu ý sơ sơ, liền đi vào trong nhà báo tin.

Còn Tiêu Tú Trân thì nhìn họ, rồi nói:

- Ai ngoài đó vậy?

Lạc Như Song lúc này mới “đại diện” cha mẹ lên tiếng:

- Là gia đình của Vô Song đây. Tú Trân có thể mở cửa được không?

- Gia đình của chị dâu á? Nhưng rõ ràng chị dâu chỉ có Tiêu gia là gia đình thôi mà, ở đằng ấy lại là ai vậy? Hay là giả mạo? Có tin tôi báo cảnh sát không hả!

Lúc này thì Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân liền có chút rùng mình, nhớ lại ngày cưới của Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn thì hình như họ còn nhìn thấy Tiêu Tú Trân đi cùng Lạc Như Song mà? Sao mới gần một tháng không gặp mà thái độ đã thay đổi như chong chóng vậy?

Hiển nhiên chủ gia đình như Lạc Thiết Vinh cũng phải lên tiếng trước, ông ấy nói:

- Tú Trân, bác là cha của Vô Song, hôm nay gia đình đến để thăm Vô Song, cháu có thể mở cửa không?

- Ah! Là bác sui đó ạ? Nhưng mà tiếc quá bác ơi, cháu bây giờ đang ở ngoài sân, mà chìa khóa nhà lại do anh trai của cháu giữ rồi, bây giờ anh hai và chị dâu đang ở trên phòng “cùng nhau”, cháu không dám làm phiền ạ. Bác sui thông cảm nha!

Mặc dù Lạc gia biết đó chỉ là lời bịa đặt thôi nhưng họ cũng không dám hó hé gì, vốn dĩ phải là Tiêu Uẩn cùng Lạc Vô Song phải về nhà thăm họ mới đúng, nhưng từ khi gả Lạc Vô Song đi thì có vẻ như cô rất bận, có nhiều lần Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân đến trường nhưng cũng không đợi được cô… Mãi cho đến hôm qua thì họ mới biết mỗi ngày Lạc Vô Song chỉ đến trường có hai tiếng mỗi ngày, ấy vậy mà những kì thi luôn luôn đứng đầu, từ trước đến giờ họ đã không biết gì về cô cả… Đó là lỗi của họ.

[…]

Còn ở trong bếp thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn đang chuẩn bị dọn thức ăn lên thì Vũ Hàn đã đi vào, cậu ta nhìn cô, sau đó nói:

- Vô Song… Họ đến tìm cậu kìa.

Lúc này thì cả anh và cô đều biết “họ” là ai, nhưng đương nhiên anh sẽ ủng hộ quyết định của cô rồi, chỉ cần cô nói không gặp thì anh sẽ ra ngoài đuổi hết nhà họ Lạc đi… Nhưng rồi cuối cùng Lạc Vô Song vẫn quyết định gặp mặt, trước khi ra ngoài thì Vũ Hàn còn nhìn cô, nói:

- Ổn chứ?

- Vẫn ổn, trước sau gì cũng gặp thôi… Dù sớm hay muộn thì họ cũng sẽ tìm cách gặp cho bằng được, thay vì trốn tránh thì cứ thẳng thắn với nhau thôi.

Và sau đó là họ đã có mặt ở bên ngoài, đương nhiên cũng đã nghe được hết những gì Tiêu Tú Trân nói. Nghĩ lại thì đúng là kì thật đó, dù rằng Lạc gia không làm gì Tiêu Tú Trân hay Vũ Hàn, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người họ có khi còn căm thù Lạc gia hơn cả cô, bất chợt Lạc Vô Song lại bật cười. Tiêu Uẩn nhìn thấy tâm trạng của cô không tệ lắm liền nhỏ giọng nói:

- Vậy anh mở cửa nhé?

Cô gật đầu.

Ngay khi cánh cổng được mở ra thì Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân đã nhanh chóng đi vào, xuất hiện trước mặt họ chính là bóng dáng mà họ chưa bao giờ công nhận, đứa con gái bị cho là điềm rủi của gia tộc, một đứa không biết điều và luôn cố chấp, mỗi khi xuất hiện đều gây phiền toái - Lạc Vô Song!

Vốn dĩ Nhiếp Linh Vân còn có ý định bước đến ôm cô, nhưng bà ấy tiến một bước thì Lạc Vô Song liền theo phản xạ mà lùi lại hai bước, sau đó cô lạnh giọng nói:

- Ba người đến đây làm gì?

Lạc Như Song nghe thấy liền giả vờ thân thiện đi đến chỗ cô, còn có ý định khoác tay của cô nhưng đã bị Tiêu Tú Trân đẩy ra, một bên là Tiêu Uẩn đang đứng, một bên bị chiếm bởi Tiêu Tú Trân thì Lạc Như Song chỉ còn biết cười chữa quê chứ sao nữa. Cô ta lại nhìn về phía Lạc Vô Song nói:

- Cha mẹ nhớ em lắm đó, họ còn mua những thứ em thích nữa kìa.

Lúc này thì cả bốn người đều nhìn vào thứ trên tay của Lạc Thiết Vinh. Nhưng Lạc Vô Song hoàn toàn không bày tỏ thái độ gì cả, đến Vũ Hàn cũng thở dài một tiếng, rồi lại nhàn nhạt nói:

- Đó là thứ gì vậy chứ? Vô Song thích ăn đồ ngọt sao? Nực cười, đừng diễn trò hề để thiên hạ chê cười nữa.

Ba người của Lạc gia liền đứng hình, chỉ có Lạc Vô Song là không nói gì, dù gì thì Lạc Thiết Vinh cũng đã đưa nên cô cũng nhận, nhưng sau đó thì lại đưa cho Lạc Như Song. Đến đây cô mới nói:

- Cảm ơn hai người đã nhớ đến tôi. Nhưng Lạc Như Song thích đồ ngọt thì không đồng nghĩa với việc tôi cũng thích, nếu hai người không có thành ý đến đây thì cũng không cần đến làm gì.

- Vô Song… Cha mẹ không có ý đó… Mẹ… Mẹ biết là cha mẹ chồng của con đang dưỡng bệnh ở ngoại ô đúng không? Vậy ăn uống của mấy đứa thì sao? Cũng đâu có ai lo lắng đâu… Mẹ… Mẹ có mua nguyên liệu… Mẹ có thể nấu cho…

- Lạc Như Song còn chưa nói sao?

Nhiếp Linh Vân bị cô cắt ngang lời đang nói cũng khựng lại, nhìn vẻ mặt của bà ấy thì có lẽ cô nghĩ đúng rồi, ngoài chuyện cô là đồ đệ của Lão tướng hay thủ khoa thì chắc những chuyện khác chị ta vẫn chưa nói đâu. Cô phải hiểu rõ chứ.

Lạc Vô Song lúc này cũng chỉ cười nhạt, rốt cuộc cô lại trông mong cái gì vào cái nhà này chứ. Điên rồi, cô đúng là điên rồi mới chờ nào nó.

Nhưng còn chưa đợi Lạc Vô Song nói tiếp thì Tiêu Tú Trân ở bên cạnh đã nhanh miệng nói vào:

- Bác sui khỏi có lo cho nhà con đi ạ, mặc dù cha mẹ không ở đây nhưng người làm của Tiêu gia cũng sắp quay trở lại công việc rồi. Hơn nữa, chị dâu nấu ăn còn ngon hơn cả nhà hàng năm sao nữa đó, làm gì có chuyện phải lo miếng ăn chứ?

Cả Nhiếp Linh Vân và Lạc Thiết Vinh đều không tin vào tai mình… Từ trước đến giờ Lạc Vô Song vẫn luôn sống khép kín thu mình, họ còn tưởng bạn của cô chỉ là những quyển sách thôi chứ… Cô biết nấu ăn ư? Nhưng cô học từ khi nào chứ?

- Vô Song… Con… Con biết nấu ăn sao?

- Không được sao? Nếu như tôi không biết tự thân vận động thì có lẽ tôi đã chết vì đói rồi. Được danh là nhị tiểu thư nhà họ Lạc mà lại chết vì đói… Đúng là nực cười mà.

Mặc dù nghe đến đây thì Nhiếp Linh Vân còn muốn hỏi gì đó nữa nhưng đã bị Lạc Như Song cắt ngang, cô ta sợ rằng nếu còn hỏi tiếp thì mọi chuyện sẽ đi xa hơn tầm kiểm soát của cô ta. Cuối cùng thì Lạc Như Song vẫn là ích kỷ như vậy, luôn chiếm phần hời về mình… Nhưng nghĩ đúng thôi, từ bé chị ta đã như vậy rồi mà… Chỉ có hai người họ là không biết thôi.

- Tôi khỏe, hai người cũng thấy rồi đó, tôi sống rất ổn, cho nên ba người có thể về rồi.

- Vô Song… Mẹ có thể hỏi con một câu không?

Lạc Vô Song không đáp, nhưng cũng đồng nghĩa với đồng ý. Lúc này Nhiếp Linh Vân chỉ nhìn cô, sau đó nhẹ giọng nói:

- Con còn hận cha mẹ đúng không?

- Không hận nữa. Vì tôi nghĩ thông rồi.

Vốn dĩ hai vợ chồng Lạc Thiết Vinh còn đang vui mừng, thì một giây sau cô lại tạt một gáo nước lạnh, nói:

- Vì hai người không xứng!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK