• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra danh tính thực sự ít ai biết của Lão nhân gia này chính là Hiệu trưởng của học viện Zina, ông ấy tên thật là Kình Phát, năm hai chỉ mới hơn bốn mươi tuổi một chút thôi… Và đặc biệt nhất, chính là nghệ danh của ông ấy khi hành nghề y thuật chính là… “Tác Đạc”.

Đúng vậy, ông ấy cũng chính là danh y Tác Đạc người người ngưỡng mộ.

Quay lại vấn đề chính thì phải kể từ khi Kình Phát được hai mươi ba tuổi, đó là vào hai mươi năm trước, khi ông ấy nhận được một suất học đến học viện Zina thì ông ấy đã từ chối, thay vào đó ông ấy lại muốn làm lang trung cứu người hơn. Hiển nhiên bệnh nhân đầu tiên ông ấy gặp chính là người nhà họ Tiêu.

Khi khám ra bệnh là trúng độc thì chẳng ai tin cả, họ còn luôn tin rằng Tiêu gia bị trúng lời nguyền và đó là bệnh di truyền chứ không phải trúng độc. Mặc kệ Kình Phát đã đưa ra rất nhiều bằng chứng nhưng họ vấn nhất quyết không tin, cuối cùng sau hai tháng thì gia chủ khi đó của Tiêu gia qua đời, và Tiêu Mộc Lân đã kế vị.

Hiển nhiên Kình Phát cũng đã giúp đỡ Tiêu Mộc Lân hạn chế độc tố trong cơ thể, nhưng ông ấy cũng chưa biết chắc độc tố đó là gì nên cũng không giám kê bậy. Đến khi Kình Phát biết được nó được gọi là “Thanh Hồn Tán” với mười lăm thảo dược mang độc tính kết hợp với nhau, đúng lúc ông ấy định nói cho Tiêu Mộc Lân biết thì Tiêu Mộc Lân lại nói muốn đưa bác sĩ Tây y đến bên cạnh mình.

Người đó chính là Hồng Thanh Du mới tốt nghiệp không lâu, trong suốt ba tháng thì Kình Phát và Hồng Thanh Du luôn hợp tác với nhau để chữa trị, nhưng vẫn muộn mất rồi. Sau đó không lâu thì Tiêu Mộc Lân đã phát bệnh, ông ấy phát độc tính xong thì lại đến đứa nhỏ Tiêu Dụ cũng phát độc tính.

Trong suốt hơn mười mấy năm làm nghề của Kình Phát thì ca bệnh của Tiêu Dụ chính là một nỗi nhức nhối trong lòng của ông ấy. Vì ông ấy biết rằng Tiêu Dụ vẫn có thể sống thêm vài năm nữa, nhưng lại vì sự chủ quan và lơ là của mình nên đứa nhỏ đó mới qua đời.

Khi Kình Phát đang tuyệt vọng thì ông ấy đã gặp được Lạc Vô Song, cô bé năm đó mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, vẫn còn là một tiểu hài tử nhưng lại bị bỏ đói đến gầy chơ xương. Kình Phát đau xót nên đã đưa cô về nhà, chăm bẵm cô như con gái ruột, sau đó còn dạy cô y thuật và nấu vài món đơn giản.

Sau này thì Kình Phát mới biết Lạc Vô Song chính là cô bạn của Tiêu Dụ hay nhắc đến, hơn nữa Lạc Vô Song còn là thiên kim bị ruồng bỏ của Lạc gia. Từ khi đó thì cứ hễ rảnh rỗi là Lạc Vô Song lại tìm đến Kình Phát, hai người cứ như thế mà ở bên nhau, đến khi Lạc Vô Song tròn mười bốn tuổi thì cô đã bái sư học nghệ.

Hiển nhiên là Kình Phát rất hài lòng với khả năng của Lạc Vô Song, chỉ là sau đó thì danh tiếng “Tác Đạc” cũng bắt đầu tốt hơn, thời gian ông ấy ở bên cạnh dạy dỗ cô cũng ít đi. Mãi cho đến năm Lạc Vô Song mười lăm tuổi thì lại nhận Quân Mộ Phàm làm thầy, mặc dù hai người không bày tỏ thái độ ra mặt, nhưng ai ai cũng muốn bản thân trở thành người thầy số một trong lòng học trò.

Cuối cùng thì năm Lạc Vô Song mười tám tuổi cũng đã đến, cô lần lượt xuất đạo ở chỗ của Kình Phát, sau đó cũng chào tạm biệt Quân Mộ Phàm và quay về Lạc gia sống đúng với thân phận Lạc thiên kim. Nhưng cũng vì Lạc Vô Song đã rời đi nên không khí của ngôi nhà này cũng trở nên nhàm chán.

Cách đây không lâu thì Kình Phát đã phát hiện một bí mật lớn, đó là trong Tiêu gia chắc chắn có nội gián. Theo như gia chủ đời trước kể lại thì tổ tiên nhà họ Tiêu trước đó là thương nhân, mà con cái của Tiêu gia ham mê nữ sắc, lại cố tình giành vợ của một người khác, bị gia đình họ ghét bỏ nên bày kế hãm hại.

Kình Phát ban đầu còn không tin, nhưng khi gia chủ trước đó qua đời thì đến Tiêu Mộc Lân phát bệnh, đây không phải trùng hợp đâu, nó là âm mưu lớn đấy, khi phát hiện chuyện đó thì Kình Phát đã muốn nói cho Tiêu Mộc Lân, nhưng vì vài lý do khách quan nên ông ấy không nói được.

Hiện tại không ngờ tiểu đồ đệ duy nhất của mình lại là con dâu nhà họ Tiêu, lại còn phát hiện ra bí mật đó nữa… Xem ra mối duyên của ông ấy với Tiêu gia vẫn chưa hoàn toàn hết sạch nhỉ?

- Sư phụ, thật ra con đã nghi ngờ một người, chỉ là con không hiểu tại sao bà ta phải làm như vậy.

- Vì tổ tiên của người đó đã tiêm nhiễm vào đầu họ phải khắc cốt ghi tâm mối hận này. Mà nếu như bà ta đã đến nhà con rồi, thì hẳn là Tiêu Mộc Lân sống không được lâu nữa đâu.

Nhắc mới nhớ, gia chủ đời trước sắp qua đời thì Tiêu Mộc Lân phát bệnh. Lần này Tiêu Mộc Lân cũng đã rất lớn tuổi rồi thì Tiêu Thái Cẩn phát bệnh… Nếu như tiếp nối thì rất có thể người tiếp theo sẽ là Tiêu Uẩn!

- Sư phụ, người cứu được họ đúng không?

- Không chắc nữa. Nhưng nếu có con và Stella giúp đỡ thì chắc chắn sẽ cứu được.

- Vậy trước tiên người quay lại học viện đã. Con cũng sẽ sắp xếp đến học viện, phải càng nhanh càng tốt, nếu để lâu thì mọi chuyện lại khác.

Kình Phát có chút ngạc nhiên, ông ấy cũng đưa mắt nhìn người đồ đệ này, bất giác mỉm cười. Xem ra thì Lạc Vô Song thật sự rất yêu Tiêu Uẩn và Tiêu gia, hừm… Đồ đệ cuối cùng cũng trưởng thành rồi, có thể an tâm đi phiêu bạt giang hồ rồi nhỉ?

- Được, vậy ngày mai chúng ta khởi hành về Đế Đô.

- Không, là ngay bây giờ!

- Gì hả? Con nhóc vô lương tâm này, sao con lại có thể hành hạ một lão già như ta chứ! Không! Không! Lạc Vô Song! Ta không đi! Không đi! Không đi nữa!

Cái biểu hiện đó của danh y “Tác Đạc” cũng khiến mọi người cạn lời. Vừa rồi còn rất đỉnh đạc cơ mà? Sao lại biến thành một đứa trẻ rồi… Quả nhiên thiên tài lúc nào cũng kì quặc, Lạc Vô Song cũng vậy, bây giờ đến danh y Tác Đạc cũng vậy…

Khó hiểu quá đi!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK