Nhìn bộ dạng đó của chị ta thì Lạc Vô Song cũng không có hứng thú chơi nữa, khi này cô còn định đi về với chồng mình nhưng Nhiếp Linh Vân đã giữ tay cô lại, ánh mắt của bà có chút đau lòng, cũng có nhiều sự thắc mắc, nói:
- Vô Song… Chúng ta nói rõ một lần có được không? Mẹ không muốn thấy con hận mẹ mà bản thân mẹ lại không biết lý do.
- Còn cần thiết sao?
Lạc Vô Song dứt lời thì Nhiếp Linh Vân cũng chết sững, bàn tay đang nắm tay của cô cũng bị cô gạt đi, ánh mắt không chút gì gọi là lưu luyến, cứ thế mà đi đến chỗ của Tiêu Uẩn, còn nhìn anh, nói:
- Em muốn về nhà.
- Được, anh đưa em về nhà.
Cứ như vậy, Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn đã rời đi, nhưng những người kia thì không vội rời đi, đặc biệt là Vũ Thư Kiếm, ông ấy đang rất tức giận, đến mức bàn tay cũng siết chặt thành đấm, sau đó nói:
- Vi Vi, nếu chút nữa chú lỡ đánh chết người thì sao?
- Không sao đâu chú, cháu chắc chắn sẽ cứu sống được mà, bất quá thì sống đời thực vật thôi, sẽ không chết đâu.
Còn Vũ Hàn nghe thấy mà lạnh cả sống lưng, tại sao người con gái này lại có thể dễ dàng nói ra những câu rùng rợn như vậy vậy chứ? Nhưng phải công nhận là Bạc Vi rất giỏi, người chết mà cũng dành được với Tử Thần thì cô khác gì Tử Thần chứ?
Lúc này, Vũ Thư Kiếm mới bước đến trước mặt của Lạc Thiết Vinh, ông ấy liền gật đầu với trợ lý của mình, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Lạc Thiết Vinh có hai thứ. Một bên là bản hợp đồng kéo dài năm năm với tập đoàn quốc tế Golden, nhưng ở bên còn lại chính là tờ giấy chứng nhận từ con.
Không nói vòng vo, Vũ Thư Kiếm liền nói:
- Bây giờ chỉ cần Lạc tổng kí vào tờ giấy này, từ bỏ Vô Song, thì bản hợp đồng này sẽ thuộc về ngài.
- Ý Vũ tổng là sao?
- Ý tôi rất rõ ràng, Lạc gia các người đã bỏ rơi Vô Song nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ là hình thức thôi mà, còn chần chừ gì nữa chứ?
Lạc Thiết Vinh đương nhiên nhìn thấy cái lợi trước mắt rồi, nói sao thì bây giờ hôn sự của Lạc Như Song và Trình Đinh cũng xem như đã tiêu tùng, mà Lạc Vô Song lại luôn thể hiện bản thân không liên quan đến Lạc gia. Nếu nhue bây giờ ông ấy bỏ qua cơ hội này thì chắc chắn chính Lạc Thiết Vinh sẽ không thể nào vực dậy được Lạc gia.
Lúc này đôi tay của Lạc Thiết Vinh đã sẵn sàng cho việc từ bỏ Lạc Vô Song rồi, thì một người ở trong Lạc gia vẫn luôn im lặng, cũng chính là Lạc Mặc Vinh - chú út của cô.
Ông ấy liền nói:
- Anh cả! Anh định từ bỏ Vô Song thật sao? Con bé là con cháu Lạc gia đó… Sao anh lại…
Mặc dù Lạc gia tranh đấu gay gắt chức vị gia chủ, nhưng từ trước đến nay chưa có ai từ bỏ con của mình của mình, đến đây thì Lạc Bảo Vinh liền cười khẩy nói:
- Thật là người cha thương con, chỉ vì gia sản mà có thể từ bỏ con ruột của mình. Anh cả, tôi thật sự thấy phục anh rồi đó.
Đến cả người hay châm chọc như Lạc Ân Ân cũng phải lên tiếng.
- Dù rằng tôi cũng không quá thích Lạc Vô Song, nhưng để bỏ con ruột của mình thì tôi không làm được, anh chị cả… Hai người đúng làm Lạc Ân Ân tôi phải mở mang tầm mắt.
Cuối cùng thì Lạc Đồng Đồng cũng không nói gì cả, vì bà ấy biết từ khi bà ấy gả đi là không thể nào hưởng được lợi lộc từ Lạc gia rồi. Hơn nữa… Con trai Hàng Hiểu của bà ấy cũng nhờ có Lạc Vô Song mới có cơ hội hợp tác với Tiêu thị, dù bên ngoài bà ấy không ủng hộ cô, nhưng ở bên trong đã sớm đứng về phía của Lạc Vô Song rồi.
Riêng Nhiếp Linh Vân thì chỉ biết chết sững, ngay lúc Lạc Thiết Vinh định kí tên vào tờ giấy từ con thì bà ấy liền chạy đến, trực tiếp xé tan tờ giấy đó, còn xé luôn bản hợp đồng với Vũ Thư Kiếm, còn trừng mắt nhìn Vũ Thư Kiếm, nói:
- Đừng mơ! Vô Song là con gái của tôi, nó cả đời vẫn là con gái của tôi! Tôi sẽ không bao giờ để nó rời đi đâu!
Lạc Thiết Vinh cũng kinh ngạc, nhưng thứ khiến ông ta ngạc nhiên chính là bản hợp đồng trị giá cả một gia tài đã bị xé tan nát. Đến lúc này ông ấy còn nhìn Nhiếp Linh Vân, nói:
- Nhiếp Linh Vân! Bà làm gì vậy! Bà vừa làm cái gì vậy!
- Tôi làm gì? Tôi đang cứu vớt lại cái gọi là “cha” của ông đó Lạc Thiết Vinh. Ông định kí tên sao? Ông muốn bỏ rơi Vô Song sao? Lạc Thiết Vinh, ông có còn là con người không hả!
Cứ như vậy mà hai vợ chồng Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân cứ cãi nhau qua lại, các nhân vật lớn cũng thấy quá nhàm chán nên Vũ Thư Kiếm đại diện nói một câu:
- Tôi vẫn sẽ gửi đơn xin từ con cho hai người, tôi sẽ cho các người thêm cơ hội tốt. Hi vọng các người nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi nhé.
Nói xong thì Tiêu gia, Quân gia, Vũ gia và hai cha con Trình gia cũng rời đi, các quan khách cũng dần dần rời đi hết, hiện tại chỉ còn là Lạc gia mà thôi.
Lúc này Kim Ánh Mi mới lên tiếng:
- Bác cả, tuy con không biết mối quan hệ giữa bác và Lạc Vô Song như thế nào… Nhưng chuyện bỏ con là không thể, chúng ta đều là người Lạc gia cơ mà.
Kim Ánh Mi vừa dứt lời thì Lạc Như Song liền lườm cô ta một cái, sau đó còn gào lên:
- Ai là người một nhà với các người chứ? Các người họ Kim! Còn tôi mang họ Lạc, chúng ta không phải người một nhà.
Kim Ánh Mi cũng có chút giật mình, nhưng cô ấy nghĩ rằng tâm trạng hiện tại của Lạc Như Song vẫn còn đang rối loạn nên cũng không để trong bụng, tuy nhiên Kim Tuân là kẻ nóng tính, anh ta vừa nghe Lạc Như Song nói xong liền bước đến, mạnh tay đánh cô ta một cái, sau đó trừng mắt, nói:
- Tỉnh chưa? Cô nghĩ cô còn là Công chúa của Lạc gia sao? Đứa con gái như cô, từ nhỏ đã tâm cơ như vậy, lớn lên còn hại người thế nào nữa chứ. Là vì con Ánh Mi ngu, nên nó mới xem cô là chị em tốt. Lạc Như Song, cô đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt đó.
Dừng một chút, Kim Tuân lại đưa mắt nhìn về phía Lạc Thiết Vinh, nói:
- Mà cũng đúng, có loại cha mẹ sẵn sàng bỏ con gái để cầu vinh… Thì còn trông mong gì vào đứa con gái sẽ nên người chứ? Phải ha… Như Lạc Vô Song nói đó, cô ta phải cảm ơn các người, cảm ơn ba người đã bỏ rơi cô ta, nên bây giờ cuộc sống của cô ta mới tốt đẹp như vậy. So với những kẻ tự cho mình là thông minh… Ha… Chỉ là làm trò hề cho người ta xem!
Mặc dù Kim Tuân mắng chửi rất khó nghe, nhưng những gì anh ta nói rất đúng, bọn họ thật sự là bậc cha mẹ thất bại. Nhất là đối với một kẻ mưu mô từ Lạc Như Song.
Từ trước đến giờ bọn họ còn cho rằng Lạc Như Song là cô gái hiểu chuyện, ngoan ngoãn lại hiền lành, ai mà ngờ Lạc Như Song không chỉ đã tâm cơ từ nhỏ mà còn tham lam đến cùng cực… Rốt cuộc bọn họ đã nuôi dạy ra cái thứ gì vậy chứ?
#Yu~