Vì cô quyết định sẽ cùng anh đến công ty nên buổi sáng này chỉ có Tiêu Tú Trân ở nhà một mình, vốn dĩ cô ấy còn tưởng bản thân được thoải mái thì Lạc Vô Song lại đặt nhẹ lên bàn ba quyển sách, và nói với Tiêu Tú Trân rằng phải đọc hết ít nhất là một quyển đến khi cô quay về. Nhìn vào đống sách đó thì đều là những quyển sách về thảo dược, Tiêu Tú Trân có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Chị dâu, chị tính dạy em bốc thuốc sao?
- Nghĩ nhiều rồi, chỉ là định dạy em trồng cây thôi. Cứu người cũng như trồng cây vậy, phải kiên nhẫn, phải tỉ mỉ, chăm bẵm từng chút thì mới đạt được kết quả tốt. Những cây thuốc này vừa có thể cứu người, vừa rèn kĩ năng cho em. Tú Trân, em nên bắt đầu từ nó.
Đó là toàn bộ những gì Lạc Vô Song đã nói, vì thế nên bây giờ Tiêu Tú Trân mới phải ngồi ở sofa vừa trông nhà vừa đọc sách. Nhưng cũng may là hôm nay người làm trong nhà sẽ lần lượt quay trở lại công việc, nên cô ấy cũng không cần phải lo lắng gì về nhà cửa cả.
Còn sau đó thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn cũng đi đến công ty. Trên đường đi thì Trần Thịnh đã nhìn ra được sự thay đổi của hai người họ, nếu như hôm qua chỉ là giao tiếp thoải mái một chút thì hôm nay đã tiếp xúc thân mật rồi, có lẽ đối với một người như Trần Thịnh thì đây là biểu hiện rất tốt, vì cậu ta biết rằng thiếu phu nhân đã mở lòng rồi.
Chiếc xe của họ cứ như vậy mà tiếp tục di chuyển, nhưng sau đó Lạc Vô Song lại hỏi:
- Phải rồi, còn Celine thì sao? Chuyện đó thế nào rồi?
- Thiếu phu nhân cứ yên tâm, chuyện đó tôi đã đè hết báo chí rồi. Chắc tầm vài ngày nữa bọn họ sẽ quên béng đi thôi, cơ mà… Cô thật sự tin rằng Celine thoát được nhóm thợ săn đó sao?
- Thợ săn á? Đám người đó mà cũng được gọi là thợ săn sao? Hừm… Nói thật thì tôi đã báo với sư phụ rồi, ông ấy cũng đã bắt được những người xâm nhập khu rừng bất hợp pháp.
Nghe đến đây thì Tiêu Uẩn mới hỏi lại về chủ nhân của cánh rừng đó, và không quá ngạc nhiên khi cả khu rừng kia lại là tài sản của Quân gia. Lúc đầu thì không phải, nhưng từ khi Lạc Vô Song nói muốn để Celine tự do di chuyển trong rừng thì Lão tướng đã mua lại nó, vốn dĩ định sẽ tặng làm quà sinh nhật cho Lạc Vô Song, nhưng cô không nhận. Cô cũng không có hứng thú với rừng hay núi, nếu muốn cho cô thì cứ *ting, ting* là được, cô không thích những thứ vật chất này.
Tiêu Uẩn nghe vậy liền khựng lại một chút, ngày hôm qua không phải Trần Thịnh phản đối thì anh đã mua một khu rừng rồi tặng cho cô rồi, nếu như anh làm vậy thì chắc cô sẽ không thèm nói chuyện với anh luôn quá, cũng may… Cũng may là anh chưa mua đó.
Sau một lúc thì họ cũng đã đến được tập đoàn Tiêu thị, chỉ cần nhìn độ hoành tráng của nó thì cô cũng biết được gia đình chồng mình “giàu” cỡ nào, bất chợt cô chỉ muốn cười… Lạc Như Song nếu biết hôn sự là Tiêu Phủ Đế Đô thì chắc sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu nhỉ? Nhưng cô cũng thấy khó hiểu, vốn dĩ gia đình anh giàu có và nổi tiếng như vậy, nhưng tại sao vẫn bị Lạc Như Song nhầm lẫn với Tiêu gia khác vậy chứ?
- Tiêu Uẩn, em có thể hỏi một chút không?
- Em muốn hỏi gì?
- Cả anh, Tú Trân và còn có cha mẹ nữa, cả bốn người đều là người nổi tiếng mà? Sao Lạc Như Song lại không biết chuyện đó mà đẩy hôn sự cho em?
Tiêu Uẩn nghe vậy cũng chỉ bật cười, sau đó anh cũng giải thích là về chuyện khi đó.
Cái này mà gia đình anh muốn đến hỏi cưới thì đột nhiên ông nội lại đổ bệnh, cuối cùng thì anh phải nhờ quản gia đến để xin lỗi Lạc gia một tiếng, nhưng không biết Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân lại nghe như thế nào mà nghe ra thành Tiêu gia Loan thành, cứ như vậy mà tự họ hiểu nhầm cho đến tận ngày gần cưới.
Khi đó thì ảnh của Lạc Vô Song cũng đã gửi đến Tiêu gia để ghép ảnh cưới rồi, mà “xui” là gương mặt của Lạc Như Song và Lạc Vô Song càng lớn càng khác nhau nên không tráo cô dâu được, cũng vì lý do đó nên Lạc Như Song mới chịu nhịn vì vụt mất hôn sự tốt này. Riêng Tiêu Uẩn thì phải cảm ơn cô ta, vì cô ta đùn đẩy trách nhiệm nên anh mới cưới được cô vợ toàn năng lại xinh đẹp như vậy.
Nhắc đến ảnh cưới thì Tiêu Uẩn còn nắm chặt lấy tay của cô, vừa đi vào công ty vừa nói:
- Phải rồi, đợi một thời gian nữa anh sắp xếp xong công việc thì chúng ta sẽ đi chụp lại ảnh cưới nhé? Em thích đi đâu chụp? Ireland? Hà Lan? Mỹ? Hàn Quốc? Hay em muốn đi đâu, anh đều có thể đáp ứng.
Nhìn thấy anh nhiệt huyết như vậy thì cô cũng bật cười, cũng nói là sẽ suy nghĩ rồi nói lại với anh. Cái dáng vẻ hòa hợp của hai người cũng khiến không ít nhân viên chú ý, có người còn phải thốt lên rằng “Thiếu phu nhân xinh đẹp quá” nữa mà, còn Trần Thịnh thì lại thấy cậu ta sắp gặp rắc rối lớn rồi, phải chuẩn bị tinh thần mới được.
Cứ như thế, Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn vừa nắm chặt tay vừa đi vào công ty, cũng không biết từ khi nào mà họ đã lên tới phòng làm việc của anh, sau đó Tiêu Uẩn còn đưa cho cô một cái máy tính bảng, nói rằng:
- Chút nữa mới tới giờ hẹn, bây giờ em muốn chơi gì thì chơi đi nhé.
- Được rồi.
#Yu~