- Đúng rồi Vô Song, cuối tuần này con có rảnh không? Mẹ tính thứ sáu này sẽ đưa mọi người về Đế Đô một chuyến, sẵn tiện thăm ông nội luôn.
- Con sao cũng được ạ.
Đến đây thì Hồng Tú Vy cũng gật đầu, trong lúc đó thì Tiêu Thái Cẩn cũng đã căn dặn sơ về tính cách của ông nội Tiêu, nói sao thì cũng là người lớn tuổi lại thêm bệnh nặng, vì vậy cho nên tính cách của ông nội khá gắt gỏng, nhiều khi đến cả Tiêu Uẩn hay Tiêu Tú Trân cũng không thoát khỏi sự la mắng của ông nội. Nhưng hai người họ không trách ông, có lẽ họ biết là ông nội đang chịu đau đớn nên mới khó tính như thế.
Lúc này thì Lạc Vô Song vốn dĩ muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi, tuy nhiên thì dáng vẻ kia của cô đã sớm bị Tiêu Uẩn nhìn thấy rồi, anh nhẹ nhàng đưa cho cô một miếng táo, rồi lại nhỏ giọng nói:
- Em muốn hỏi gì sao?
Cả Tiêu Tú Trân và cha mẹ chồng đều đưa mắt nhìn cô, dù sao thì cô cũng được xem là con dâu nhà này, chắc là tò mò chuyện của người nhà họ Tiêu cũng không quá đáng đâu nhỉ?
- Chỉ là không biết ông nội mắc bệnh gì vậy ạ? Với cả... Bác sĩ theo dõi là ai vậy ạ?
Đột nhiên hỏi đến thì sắc mặt của Tiêu Thái Cẩn có chút trầm mặc, nhìn dáng vẻ của họ thì hẳn là chuyện không nên hỏi rồi, cô cũng quá rảnh rỗi nên mới nghĩ rằng Tiêu gia sẽ nói với mình. Nhưng lúc này thì Tiêu Uẩn cũng chỉ nghĩ ngợi một chút, sau đó liền nói:
- Là bệnh di truyền, nghe nói đa số các nam nhân của Tiêu gia đều bị lay truyền một loại bệnh, nhưng thường sẽ phát tác ở độ tuổi sáu mươi, nếu sức khỏe tốt thì vẫn sống tiếp được, nhưng gặp ai sức khỏe sa sút là chết trong một ngày.
- Không có nguyên nhân sao?
- Không có, hiện tại bác sĩ đang điều trị cho ông nội là Hồng Thanh Du, là cháu trai của mẹ. Anh ấy cũng đang nghiên cứu rất nhiều về bệnh lý này, nhưng cũng đã nhiều năm rồi vẫn không có kết quả.
Hồng Thanh Du này hình như cô có nghe qua một vài lần, theo như những gì cô nhớ thì hình như anh ấy là học trò của giáo sư khoa hóa học - Lý Nghiệp Thành, cũng từng được giáo sư Chung Tẫn Hoa và giáo sư Phùng Dĩ Nguyên nhắc đến như một thiên tài với bộ óc nhạy bén. Nhưng với một người như vậy mà vẫn không giải quyết được vấn đề sao?
Vậy lỡ như đó không bệnh thì sao?
- Vậy... Có nhờ bác sĩ đông y chưa ạ?
Trên dưới Tiêu gia ngạc nhiên, vì bọn họ thường sẽ dùng đến tây y nhiều hơn, cho nên chuyện mới một bác sĩ đông y là không cần thiết. Nhưng bây giờ chính miệng của Lạc Vô Song nói ra thì có lẽ cô đã đoán được gì đó, đến đây thì Tiêu Thái Cẩn liền nói:
- Con biết gì rồi sao?
- Không biết ạ. Nhưng nếu như tây y không phát hiện ra thì có thể đông y mới hữu ích.
Dứt lời thì Lạc Vô Song lại cảm thấy bản thân quá nhiều chuyện rồi, nói sao thì người ta cũng là Tiêu Phủ Đế Đô, những câu cô nói hoàn toàn không có bằng chứng thì làm sao họ lại tin chứ. Tuy nhiên, Tiêu Uẩn lại nhìn cha mình, rồi lại nhìn cô, anh nhẹ giọng nói:
- Vô Song, em biết bắt mạch không?
Lạc Vô Song liền ngạc nhiên, nhưng cô cũng gật đầu, cô có học qua một chút nên bắt mạch cũng xem như là khá chuẩn đó.
- Vậy hôm đó em có thể bắt mạch cho ông được hay không? Nếu như em nói không phải bệnh lý... Vậy nó có thể là gì... Em... Em đoán được không?
- Là độc.
- Độc?
Sau đó thì Lạc Vô Song cũng mở từ điện thoại của mình ra cho họ xem những nghiên cứu trước kia của mình, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều loại độc sẽ truyền từ cơ thể người cha cho con, tuy nhiên thì tốc độ lay truyền của nó rất cao và dường như sẽ truyền một trăm phần trăm. Nhưng vì môi trường cần nuôi dưỡng độc tính rất lớn, cho nên đa số những bệnh nhân sẽ cảm nhận được những cơn đau từ không đáng kể, càng lớn tuổi thì sức khỏe và đề kháng cũng yếu dần, vì vậy đó cũng là môi trường lý tưởng cho độc phát huy hết khả năng, đến một lúc nào đó sẽ chết.
Nhưng cô vẫn chưa biết được đây là loại độc nào và cách chữa trị ra sao, nhưng cô đã từng chứng kiến một người chết trước mặt mình rồi.
Tuy nhiên thì sau khi giải thích xong thì gương mặt của Lạc Vô Song lại trở nên trầm ngâm hơn, đương nhiên chuyện gia tộc Tiêu gia bị bệnh di truyền cũng chưa từng công bố ra ngoài, vậy mà những gì Lạc Vô Song nói lại trùng khớp với những sự việc đã xảy ra trong suốt trăm năm qua.
Có lúc Tiêu gia còn tưởng đây là người nguyền cho người thừa kế nữa, vì những nam đinh mới mắc phải bệnh này, họ còn cho rằng là nữ thần đã nguyền rủa gia tộc của họ... Bà ấy đã cho gia tộc được nối dõi, nhưng cuộc sống không dài, cho nên tất cả đều phải chết ở độ tuổi nhất định. Riêng ông nội Tiêu là vì biết chăm chút bản thân từ khi còn trẻ, sau đó lại được Hồng Thanh Du cận kề chăm sóc, vì vậy nên mới sống được cho đến bây giờ.
Nhưng điều làm cho Hồng Tú Vy khó hiểu là tại sao sắc mặt của Lạc Vô Song lại khó coi như vậy, bà ấy sợ cô sẽ bị bệnh, ngay lập tức nhỏ giọng lo lắng hỏi:
- Vô Song, con có sao không? Hơn nữa... Tại sao con lại nghiên cứu cái này?
#Yu~