• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với sự xuất hiện của “Giáo sư Vô Song” cộng thêm với việc hiệu trưởng cũng quay lại trường sau thời gian “đi công tác”, cuối cùng lại là sự vui vẻ của giáo sư Stella thì trong học viện đã xôn xao và nhộn nhịp hơn hẳn.

Đến lúc này thì Phùng Liễu Nghiên mới nghe qua từ những học viên cũ, họ đã nói rằng Lạc Vô Song đã luôn là giáo sư của học viện, so với Stella thì còn làm giáo sư sớm hơn nữa. Những diễn đàn với về cô cũng rất nhiều, nhưng rồi lại vì cô không thích ồn ào nên đã đè nén lại hết thông tin.

Có lẽ ngoại trừ những giáo sư lâu năm thì rất ít ai biết về danh tính thực sự của Lạc Vô Song. Nhưng sau khi nghe nói rằng những bài luận án như “Thanh Tiêu”, “Tử Đằng”, “Dạt Ly”,… Đều là do Lạc Vô Song đã thực hiện “một mình” thì Phùng Liễu Nghiên càng chấn động hơn.

Vì sao à? Vì ba bài luận tiêu biểu đó đã là đại diện của ba khoa, một là khoa sinh vật với “Thanh Tiêu”, khoa máy tính với “Tử Đằng”, cuối cùng là khoa hóa với “Dạt Ly”. Đến bản thân Phùng Liễu Nghiên cũng đã xem qua những bài luận đó, đương nhiên cô ta cũng rút ra rất nhiều kinh nghiệm từ nó, chỉ có điều cô ấy không ngờ cả ba bài đó đều là do Lạc Vô Song viết “một mình”. Quả nhiên là giáo sư trẻ tuổi nhất học viện có khác.

Nhưng nhắc mới nhớ, vậy tại sao Lạc Vô Song lại còn được mời gia nhập học viện nữa chứ? Chẳng phải theo như những gì bọn họ nói thì cô đã sớm là thành viên của học viện rồi sao? Một câu hỏi rất đơn thuần từ Phùng Liễu Nghiên thì giáo sư đó cũng nói.

- Thật ra đó chỉ là hình thức thôi. Vì giáo sư Vô Song sau khi tốt nghiệp thì đã rời khỏi học viện, còn trước khi cô vào đây cơ mà. Sau đó thì hiệu trưởng và ban giám hiệu rất muốn giữ cô ấy lại, nên mới đưa thư mời… Ai mà có ngờ cô ấy từ chối thẳng thừ luôn chứ.

Nghe đến đây thì Phùng Liễu Nghiên mới giật mình, phải rồi ha, bảo sao ông trai Phùng Dĩ Nguyên vẫn luôn nhắc nhở cô ta không nên gây sự với Lạc Vô Song. Không phải vì ô dù của cô to, mà đơn thuần là Phùng Dĩ Nguyên biết nếu như đấu trực diện thì Phùng Liễu Nghiên sẽ thua thảm hại. Hơn nữa Lạc Vô Song còn là “tiểu sư phụ” của giáo sư Chung, với thân phận cao như vậy thảo nào trường Đại học Thiên Sơn chưa bao giờ nhắc nhở đến chuyện cô vào lớp hay đi trễ. Vì vốn dĩ người ta đã biết hết, đi học chỉ là hình thức thôi!

[…]

Kể từ khi Phùng Liễu Nghiên biết rằng bản thân đã chọc nhầm người thì cô ta cũng biết thân biết phận hơn, cũng không đặc biệt chú ý nữa, tuy nhiên thì vì cô ta là trợ lý của Bạc Vi nên vẫn có lúc chạm mặt, tuy nhiên mỗi lần chạm mặt thì Phùng Liễu Nghiên vẫn luôn cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Còn về Lạc Vô Song khi quay lại học viện thì đã nhận được rất nhiều thư xin làm trợ lý của cô, có lẽ họ biết hiện tại cô cùng Bạc Vi đang nghiên cứu dự án lớn nên nhân cơ hội đó học hỏi một chút. Nếu là dự án khác thì có lẽ cô đã đồng ý rồi, nhưng đáng tiếc dự án lần này là về Tiêu gia, nên cô không thể cởi mở được.

Lúc này thì nhóm nghiên cứu của cô đã bắt đầu thử nghiệm với chất độc Thanh Hồn Tán, nhưng mà có vẻ như nó không được khả quan lắm, cảm giác của cô vẫn là thấy nó thiếu thiếu cái gì đó mà chính cô cũng không chắc.

Đến khi thử nghiệm lại lần thứ tư thì vẫn thất bại, sau đó Bạc Vi liền chán nản mà nằm dài ra bàn, còn đưa mắt nhìn cô, nói:

- Song Song à, hay bỏ luôn đi, dù sao thì Tiêu gia cũng đâu liên quan tới em đâu. Hôn nhân của em cũng chỉ một năm thôi mà, thay vì tốn thời gian với nó thì mình tận hưởng đi.

Ngay khi Bạc Vi vừa dứt lời thì Lạc Vô Song liền tặng cho chị ấy một cái nhìn đầy yêu thương, còn Kình Phát thì liền lắc đầu cười khổ. Cái đứa nhỏ Bạc Vi này đúng thật là thẳng thắn quá mức, nhìn vậy mà còn không nhận ra sao? Rõ ràng là Lạc Vô Song đã thích Tiêu Uẩn rồi, cho nên nhất định sẽ cứu sống người mình yêu.

Chắc là bị nhốt ở học viện lâu quá nên Bạc Vi đã chai sạn với thứ gọi là “tình yêu” luôn rồi, chắc đợi sau vụ này ông ấy phải cho “bóng ma học viện” này ra ngoài chơi mới được.

- Stella, cố lên đi chứ.

- Hiệu trưởng, con đã ba tháng không được về nhà rồi đó. Mẹ con còn tưởng con ngủm ở học viện luôn rồi.

Lạc Vô Song và Kình Phát liền bật cười, sau đó ông ấy liền nhìn Bạc Vi, nói:

- Vậy nhanh kết thúc chuyên đề này đi, rồi ta cho phép con nghỉ ngơi một tháng. Lúc đó con về Đế Đô với Vô Song, sẵn tiện đi gặp em rể luôn.

- Thật sao? Hiệu trưởng nói thật đúng không? Không lừa con nha?

- Ai thèm lừa đứa con nít như cô.

Đến đây Bạc Vi liền bĩu môi, đáp:

- Là hiệu trưởng chứ ai, cách đây ba tháng người nói cái gì người nhớ không? “Stella à, con hãy giúp ta xử lý văn kiện ba ngày nha, ta đi thăm Vô Song rồi bề ngay”. Cuối cùng thì sao? Ba ngày, ba tuần rồi đi luôn ba tháng, con gọi điện cũng không bắt máy, con gọi Song Song thì con bé cũng lắc đầu.

Kình Phát chỉ cười trừ chứ nói gì giờ, lỡ đi chơi hơi lố xíu mà hai đứa này căng quá. Hổng có vui gì hết trơn á!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK