Khỏi cần nói thì Lạc Vô Song cũng biết đây là chủ ý quái dị của sư phụ rồi, mặc dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác cả.
Bây giờ người lái xe là Quân Chí Thành, ngồi ở ghế phụ lái là Lạc Vô Song, ở phía sau là Tiêu Tú Trân, Lý Tinh Thần, Vũ Hàn và cả Quân Chí Diệp nữa. Trên đoạn đường quay về Đế Đô thì cô và Quân Chí Thành cũng có nói chuyện với nhau mấy câu, nhưng sau đó cô mới biết rằng người sư phụ tưởng chừng là diễn viên hài kia của cô lại đặt rất nhiều kì vọng vào con cháu của Quân gia, nhưng cách ông ấy muốn thông qua lại chính là lấy tấm gương của Lạc Vô Song ra làm mục tiêu… Hình như ông ấy quá coi trọng cô rồi thì phải?
- Mặc dù theo vai vế thì tôi phải gọi là chị dâu, nhưng bây giờ tiểu thư còn là đồ đệ của ông nội tôi… Nếu như tính ra thì vai vế của cô lớn thật đó, tôi phải gọi là gì đây?
- Gọi tôi Vô Song là được rồi. Dù sao tôi vẫn nhỏ tuổi hơn anh mà.
Quân Chí Thành cũng không ngại ngùng mà gật đầu, tuy nhiên thì chắc cô không chú ý, chứ Lý Tinh Thần và Tiêu Tú Trân thì có, cái nụ cười dịu dàng kia là sao đây? Chẳng lẽ… Quân Chí Thành có ý gì đó với Lạc Vô Song à?
Nghĩ đến đây thì bất chợt cả hai đều giật mình, sau đó còn ngạc nhiên hơn khi hai người họ bắt gặp được ánh mắt của nhau. Đến đây Tiêu Tú Trân mới nhỏ giọng nói đủ cho hai người nghe.
- Cậu cũng nghĩ giống tớ phải không?
Lý Tinh Thần cũng không phủ nhận mà gật đầu. Quả nhiên ánh nhìn của họ không lệch đi đâu được, hơn nữa… Hơn nữa cả hai đều biết mối quan hệ hôn nhân của Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn chỉ là hợp đồng, sau một năm thì họ sẽ ly hôn, đến lúc đó thì Lạc Vô Song sẽ quay về trạng thái độc thân, mà với mức độ yêu thích cô của Lão tướng Quân thì chắc chắn ông ấy sẽ không ngại đưa Lạc Vô Song vào nhà, mà đừng nói là Lão tướng, ngay cả Quân Chí Thành hình như cũng có ý gì đó với cô, lỡ như thật sự ngày đó xảy ra thì chẳng phải Tiêu Uẩn mãi mãi cũng không có cơ hội sao?
Không được! Người chị dâu này chỉ có thể là chị dâu của Tiêu Tú Trân mà thôi! Nhưng cái ông anh trai ngốc nghếch kia làm gì mà mấy hôm nay không gọi đến một cuộc vậy chứ, chẳng lẽ Tiêu Uẩn thật sự muốn buông bỏ người vợ tốt như vậy à? Tiêu Uẩn ơi là Tiêu Uẩn, anh sắp mất vợ rồi đó!
[…]
Hiện tại Tiêu Uẩn đang ở nhà cho Đậu Đậu ăn, nhưng anh cảm thấy lạnh sống lưng, tựa như là có ai đó đang nói xấu anh vậy. Bất chợt anh lại nhẹ nhàng vuốt ve Đậu Đậu, nói:
- Hôm nay mẹ con sẽ về đó, con có vui không?
Đậu Đậu đang ăn cũng phải vui vẻ kêu lên một tiếng “Meow”, còn Tiêu Uẩn thì khỏi phải nói, anh hoàn toàn hạnh phúc đến mức không khép được miệng, cũng chẳng biết là từ khi nào mà anh lại không thể ngủ thiếu cô vậy chứ? Dù rằng trong khi ngủ thì Lạc Vô Song cũng không có hành động gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nhìn ngắm dáng vẻ khi cô ngủ thì anh cũng thấy hạnh phúc rồi.
Đã ba ngày không gặp, không biết cô ở nông trường ăn uống thế nào nữa. Mặc dù Tiêu Uẩn đã nhận được rất nhiều video và ảnh từ Tiêu Tú Trân gửi đến, nhưng anh vẫn không thể nguôi ngoai được sự nhớ nhung của mình. Cô gái này rốt cuộc đã làm gì anh vậy chứ? Tại sao lại khiến anh nhớ nhung như thế này.
Nhưng trong khi Tiêu Uẩn vẫn còn đang bay nhảy trong sung sướng thì lại nhận được tin nhắn từ Tiêu Tú Trân, lần này không phải tin nhắn cá nhân mà là trong một nhóm của gia đình… Nói đúng hơn là gia đình của anh.
[Tiêu Tú Trân]: Cha! Mẹ! Anh hai! Mọi người biết gì chưa? Chị dâu… Chị dâu là đồ đệ của Lão tướng Quân Mộ Phàm đó!
Còn chưa đợi ai hồi âm thì Tiêu Tú Trân lại tiếp tục soạn tin nhắn, sau đó lại gửi đến.
[Tiêu Tú Trân]: Hơn nữa ông nội thông gia còn nói rằng “rất thích” chị dâu, nếu như không phải gả đến Tiêu gia thì ông ấy đã “cướp dâu” rồi. Hơn nữa còn tuyên bố rất thẳng thừng là “muốn chị dâu làm cháu dâu của Quân gia”.
*Đùng* một tiếng, tin nhắn của Tiêu Tú Trân làm cho anh phải giật mình tựa như sét đánh ngang tai. Đầu tiên chuyện Lạc Vô Song là đồ đệ của Lão tướng thì không nói đi, nhưng mà ông ấy thích Lạc Vô Song?. Thử đọc truyện không quảng cáo tại ++ TrùmTruyện.𝐯n ++
Còn muốn cô làm cháu dâu của ông ấy á?
Có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lạc Vô Song sẽ là vợ của Quân Chí Thành á? Cái quái gì vậy chứ? Rốt cuộc là sao đây!
Nhưng tiếp theo đó thì Tiêu Tú Trân lại chụp lại tình hình hiện tại và gửi vào trong nhóm, hình ảnh đập vào mắt Tiêu Uẩn chính là dáng vẻ Quân Chí Thành đang cầm lái, nhưng người ngồi bên cạnh ở ghế phụ lái chính là Lạc Vô Song! Không chỉ vậy mà hình như hai người còn đang nói gì đó nữa, trông rất vui vẻ và thân thiết.
[Tiêu Tú Trân]: Từ khi khởi hành đến bây giờ đã được hai mươi phút rồi, hai người họ cũng nói chuyện cỡ cỡ đó thời gian. Mặc dù con nghe không hiểu lắm nhưng chắc chắn hai người đang nói cùng một chủ đề, nếu không phải chị dâu là chị dâu của con thì con còn tưởng hai người họ đang yêu nhau đó!
*Đùng*, xong rồi xong rồi xong rồi, lần này anh xong đời thật rồi. Vợ của anh bây giờ lại đang nói chuyện thân mật với em họ của anh sao? Mà hơn hết nữa đó chính là bình thường cô đâu nói nhiều với người lạ đâu? Sao đột nhiên bây giờ lại nói nhiều như vậy chứ?
Bây giờ… Bây giờ anh phải làm sao đây? Anh… Anh… Bây giờ anh nên bắt đầu làm gì đây? Ôi trời, bây giờ đầu óc của anh quá rối rắm, hoàn toàn không nghĩ được gì nữa rồi… Nhưng phải làm gì đó!
Đúng! Anh phải làm gì đó!
Nhưng làm gì mới được chứ?
Nhìn một lượt thì anh liền dừng lại ở chỗ của Đậu Đậu, đứa nhỏ đó vừa ăn xong và đang nằm ườn ra sàn thì cũng mở to đôi mắt màu xanh nhìn anh, rồi lại nghiêng, nhưng sau đó thì liền lùi lại, kiểu như nó đang gào thét “Ông muốn gì? Ông định làm gì tui, ông định làm gì tui? Tui la lên bây giờ!”
#Yu~