Còn Trình Đinh sau khi nắm được tay của vợ tương lai liền cười như kẻ khờ vậy, Lý Tinh Thần cũng chỉ nhìn Lạc Như Song rồi cười nhạt, ý tứ của nụ cười đó chính là “Muốn đấu với chị á? Cưng còn non và xanh lắm”. Hiển nhiên người lên tiếng đầu tiên phải là Trình Kiêu Ức rồi.
Ông ấy vừa đặt tay con dâu vào tay con trai liền vui vẻ nói:
- Thật ra tôi cũng không biết chuyện tình của tụi nó được bao lâu, nhưng tôi chỉ biết là đứa dut nhất được Trình Đinh đưa về nhà ra mắt là Tinh Thần. Có nghĩa là thằng nhãi đó muốn cưới con bé, tuy tôi thấy hơi có lỗi với Tinh Thần một chút, nhưng dù sao cũng cảm ơn con… Cảm ơn con vì đã đồng ý kết hôn với Trình Đinh.
Không cần nói thì cũng biết, những lời mà Trình Kiêu Ức nói có ý gì? Nó chính là đang nói đến chuyện Lạc gia và Lạc Như Song đã tự mình đa tình. Từ trước đến giờ Trình Đinh chưa bao giờ có ý định sẽ cưới Lạc Như Song cả, đây chỉ là cái bẫy thôi!
Lạc Như Song bây giờ cứ như là phát điên vậy, cô ta liền mặc kệ mặt mũi mà chạy đến chỗ của Trình Đinh, còn nắm lấy tay của anh ta, nói:
- Trình Đinh… Anh nói gì vậy? Anh đùa em có đúng không? Chúng ta… Chúng ta đã nói là sẽ đính hôn mà?
Ngay lúc này Trình Đinh liền hất tay của Lạc Như Song ra, sau đó còn nhìn cô ta cười khẩy nói:
- Cô nghĩ gì vậy Lạc Như Song? Một đứa con gái như cô mà cũng xứng làm vợ của tôi sao? Nói cho cô biết, ngay từ đầu mối quan hệ của chúng ta là được Tinh Thần “chấp nhận”, khi ở bên cạnh cô tôi còn thấy ghê tởm nữa kìa, làm gì có chuyện cưới cô chứ. Nằm mơ!
Trình Đinh vừa dứt lời thì Lạc Như Song đã hét lên một tiếng đầy đau đớn, cô ta vẫn cố chấp nắm lấy tay của anh, rồi lại khóc lóc nói:
- Trình Đinh, anh đừng như vậy… Anh đừng đùa em mà, em thích anh… Em thật sự rất thích anh… Nếu anh bỏ em thì em phải làm sao đây? Trình Đinh…
Ngay lúc này Lý Tinh Thần liền bước đến, nhẹ nhàng gạt tay của Lạc Như Song ra, rồi lại nhìn cô ta cười nói:
- Lạc Như Song, chơi vậy đủ rồi? Những ngày qua tôi nhịn cô đủ lắm rồi, còn dám mơ tưởng đến người đàn ông của tôi? Cũng không biết tự lấy gương mà soi đi à? Nhan sắc không bằng ai, nhưng độ ngu không ai bằng.
- Mày! Là mày! Tất cả là do mày!
Lúc đó Lạc Như Song nổi điên còn định đánh cho Lý Tinh Thần một cái, nhưng Lý Tinh Thần cũng không phải dạng người cam chịu, cô ta vừa định vun tay đánh người thì đã bị Lý Tinh Thần nắm lại, sau đó đáp trả cô ta một cái *CHÁT* đầy đau đớn, còn nhìn cô ta, nói:
- Thế nào? Tỉnh táo chưa?
- Cô… Cô dám đánh tôi… Sao cô dám đánh tôi chứ!
Thật sự Lý Tinh Thần phải nghi ngờ trí tuệ của Lạc Như Song luôn đó, trên đời này làm sao có một kẻ ngu đến mức này chứ? Cô ta nghĩ cô ta là ai vậy chứ? Cô ta là công chúa chắc? À cũng đúng… Dù sao cũng là công chúa của Lạc gia mà, đương nhiên tự ngộ nhận bản thân thôi.
Lúc này Lạc Như Song còn muốn gào lên một tiếng, nhưng Lý Tinh Thần liền đánh thêm một cái, ngay sau đó Lý Tinh Thần liền xoa xoa cổ tay, nói:
- Lạc Như Song, cô muốn điên tiếp không? Tôi đánh cô đến khi nào cô tỉnh thì thôi!
- Cô dám… Cô… Sao cô dám…
- Làm sao tôi lại không dám? Đầu óc ngu si mà còn tưởng bản thân là hoa hậu chắc? Não là bộ phận rất quan trọng, mỗi người ai cũng có… Vì thế nên cô cũng nên dùng não suy nghĩ đi chứ, để nó nằm yên mãi là nó bị thối rửa đó.
Quả nhiên là á khoa với điểm số cực khủng, với con điểm của Lý Tinh Thần cũng đủ đè bẹp Lạc Như Song rồi ấy chứ. Nhưng nói đi phải nói lại, Lý Tinh Thần quả nhiên là trâu bò thật đó, chửi câu nào là thấm câu đó, nhưng đặc biệt là không hề chửi tục một câu nào, đó mới là đỉnh cao của trí tuệ.
Lạc Vô Song cũng phải vỗ tay công nhận, cái vỗ tay của cô đương nhiên làm cho Lạc Như Song đang điên tiết hơn, cô ta chỉ tay về phía của cô, nói:
- Mày có ý gì hả? Sao mày dám cười cợt tao? Ai cho mày cười cợt tao hả con nhỏ xui xẻo! Mày là cái đồ sao chổi! Nếu không tại mày thì tao đâu có thành ra nông nỗi này! Tất cả là do mày… Đều lại mày! Lạc Vô Song! Tao giết mày!
Ngay lúc này Lạc Như Song còn định lao đến đánh chết cô, nhưng ngay lúc này thì ở phía sau cô đã chạy đến hai con vật cực kì ngầu lòi, nếu như nói Đậu Đậu đã quá quen thuộc thì con vật còn lại chính là một chú cún cực kỳ to lớn với hàm răng sắc nhọn.
Lạc Như Song nhìn thấy liền lùi lại mấy bước, ngay lúc đó lại bị những anh quân nhân giữ lấy, cô ta đương nhiên là giẫy giụa không ngừng, nhưng Lạc Vô Song vẫn từ từ bước đến, nhìn chị gái thảm hại như vậy cô càng cười hả hê hơn. Sau đó cô lại nói.
- Lạc Như Song, chị có nhớ trước kia… Năm tôi mười tuổi đã nhặt được một con mèo màu đen, tôi thấy nó tội nghiệp nên muốn nuôi nó. Tôi đã hỏi qua Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân, họ đã gật đầu… Và hơn hết nữa là từ trước đến giờ Lạc gia chưa có ai bị dị ứng với lông mèo.
- Mày muốn nói gì?
- Ý tôi muốn nói, chính là năm đó tại sao chị lại giết mèo của tôi? Còn đổ lỗi cho nó làm chị bị dị ứng? Lạc Vô Song, chị có biết vì những lời đó của chị mà con mèo nhỏ của tôi bị làm gì không?
Ánh mắt của Lạc Vô Song bây giờ cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Lạc Thiết Vinh và Nhiếp Linh Vân cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của cô.
- Mày… Mày muốn làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên trả lại những gì chị đã làm với Mi Mi với của tôi rồi.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại cười nói:
- Lạc Như Song, chị chuẩn bị xong chưa?
#Yu~