• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

< id="divcontent">
Biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy biển, một du thuyền dừng lại,pháo hoa phía xa dần dần tiêu tán, gió nhẹ lướt qua, mặt biển nổi lêngợn sóng.
Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành nước mắt rơi đầy mặt, cô không nói lờinào, cho dù bản thân thương cô cũng không thể đứng dậy lau nước mắt chocô.
“Cục cưng, làm bạn gái anh nhé.” Anh nói lại một lần nữa.
Lần này Mặc Khuynh Thành kịp phản ứng lại, không hề do dự gật đầu, nướcmắt như suối trào, cô không biết tại sao bản thân lại như vậy, vốn cholà chỗ này chính là cái bóng mà cả đời này không thể đụng vào, lại không ngờ vào thời khắc này, trở thành hồi ức tốt đẹp nhất.
Chuyển biến thình lình xảy ra như vậy làm cho cô phản ứng không kịp,không khỏi dùng nước mắt để che dấu nội tâm phức tạp của mình.
Mặc Dận yên lặng cầm lấy bàn tay phải của cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, sau đó nhìn về phía cô.
Mặc Khuynh Thành bật cười, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay trái củaanh, sau đó cẩn thận nhìn một chút, phát hiện ra là kiểu dáng rất đơngiản, không giống như nhẫn đôi tình yêu, cũng tinh xảo không giống nhưnhững cặp nhẫn bình thường.
Mặc Dận chạm phải ánh mắt của cô, mang tai ửng đỏ, dời tầm mắt hướng ra biển.
Mặc Khuynh Thành vừa thấy, ánh sáng chợt lóe lên, thốt lên: “Dận, đây chính là anh làm?”
Mặc Dận ấp úng nói câu: “Ừ.” Sau đó lập tức nói sang chuyện khác, “Cục cưng, đã muộn rồi, chúng ta mau về thôi.”
Mặc Khuynh Thành tùy ý để Mặc Dận kéo cô rời khỏi, có lẽ, chỗ này, bọn họ sẽ tới thường xuyên.
Mà cô lại không biết, bởi vì cô vừa nãy có chút bài xích với nơi này, dẫn đến một thời gian rất dài bị Mặc Dận cho vào sổ đen.
Tô gia, Văn Tư Tư hôn mê mất mấy giờ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô ta mê mang mở hai mắt ra, nhìn hoàn cảnh có chút lạ lẫm, “Đây là đâu?”
“Tư Tư, em tỉnh rồi!” Tô Thụy tựa ở bên giường nghỉ ngơi cảm giác được động tác nhỏ trong tay. Vội vàng tỉnh lại.
Văn Tư Tư nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Cô ta làm bộ xốc chăn ra chuẩn bị rời khỏi.
Tô Thụy đè cô ta lại: “Tư Tư, thân thể em còn chưa khỏe hẳn, cứ nghỉ ngơi trước đã, không cần về vội.”
Văn Tư Tư tránh khỏi động tác của anh ta.
Anh ta vậy mà cảm giác được bản thân muốn về? Quả nhiên có vài thứ thay đổi rồi liền không quay lại được.
Nghĩ như vậy, trên mặt càng thêm xa cách, “Bạn học Tô, cô nam quả nữ cùng chung một phòng sẽ không tốt, mình nên trở về rồi.”
Tô Thụy không hề nghĩ ngợi trực tiếp ôm Văn Tư Tư vào lòng.
Văn Tư Tư vùng vẫy, cô ta không ngừng đánh đấm vào ngực của anh ta, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
“Anh buông ra, không phải là anh không cần em nữa sao, sao còn không cho em đi, anh để cho em đi, để cho em đi!”
Tô Thụy gắt gao ôm lấy, ánh ta lúc này, hận không thể đánh mình một cáithật mạnh, lúc trước vì sao lại suy nghĩ nhiều như vậy, hại mình hạingười, cuối cùng còn rơi vào cảnh thiếu chút nữa thì người yêu cũng muốn rời khỏi.
“Tư Tư, là anh không tốt, anh không biết là làm sao lại vậy, Tư Tư, tha thứ cho anh có được hay không ?”
Mặt Văn Tư Tư trắng bệch mang theo chút ửng đỏ, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào.
“Là em không tốt, em không có bảo vệ tốt con của chúng ta, anh Thụy, em thật sự không biết em có thai, thật sự.”
“Anh biết, anh hiểu.”
“Anh Thụy, đừng bỏ rơi em, em thật sự không thể không có anh.”
“Ừ, anh không phải không cần em, ngoan, ngủ đi, tỉnh lại toàn bộ đều tốt rồi.” Văn Tư Tư từ từ nhắm hai mắt lại, che giấu đi ánh sáng bên trongđôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiến vào giấc mơ.
Trong mơ, cô ta nhìn thấy mình và Văn Xương ở cùng nhau, nhìn thấy mìnhbước vào biệt thự của Văn gia, hưởng thụ hào quang vây quanh, lại nhìnthấy Mặc Khuynh Thành quỳ gối trước mặt mình như một con chó, mặc chobản thân hành hạ, sau đó, cô ta kết hôn với Tô Thụy, hòa thuận mĩ mãnđến cuối đời...
Sáng ngày hôm sau.
Tô Ngạo dương dương đắc ý ngồi ở trên ghế sofa, chờ hai người trên lầu đi xuống.
“Cha, chào buổi sáng.”
“Bác trai, chào buổi sáng.”
Văn Tư Tư tựa nửa người vào Tô Thụy, trên mặt tràn ngập ngọt ngào.
Tô Ngạo lại trách cứ nói: “Thụy nhi, có phải con không đối xử tốt với Tư Tư hay không?”
Văn Tư Tư vừa nghe xong, vội vàng nói: “Bác trai, anh Thụy đối với cháu rất tốt.”
“Vậy sao con vẫn gọi ta là bác trai?”
Mặt cô ta đỏ lên, thẹn thùng nói: “Anh Thụy, anh xem bác trai...”
Tô Thụy ôn nhu cười nói: “Cha nói không sai, Tư Tư, em nên gọi là cha.”
Văn Tư Tư hờn dỗi liếc mắt một cái, sau đó mặt đỏ bừng kêu một tiếng: “Cha.”
“Ha ha, được, một tiếng cha này, không nghĩ tới ta có thể được nghe sớmnhư vậy, Tư Tư, hôm nay con có thể ở lại, chúng ta sẽ mời cha mẹ con đến ăn một bữa, vừa lúc nói về chuyện hôn sự của hai đứa một chút.”
“Nghe theo cha sắp xếp.”
***
Mặc gia.
Từ sau khi tỏ tình, Mặc Khuynh Thành liền rất hào phóng đem một nửa giường của mình “Cứng rắn” chia cho Mặc Dận.
Cô nói: “Từ nhỏ anh đã ngủ cùng em, sau khi tám tuổi mới tách ra, hiệngiờ cũng đã ở bên nhau thật sự, dù thế nào cũng cần phải bồi thườngnhiều năm không ngủ cùng em rồi.”
Lời này khiến Mặc Dận không nói nổi lời phản bác lại, vốn là trưởngthành nên tách ra ngủ riêng, cho dù chính mình cũng không nỡ.
Nhưng mà, món nợ này cứ tính như vậy sao?
Cho dù thế nào, Mặc Dận vẫn là cùng Mặc Khuynh Thành đi vào giấc ngủ.
Dưới lầu, Mặc Tuyển Thần ngồi ở trên ghế sofa nhìn hai người cùng nhau đi xuống, chóp mũi phát ra một tiếng “Hừ”.
Mặc Khuynh Thành buông tay Mặc Dận ra, đi lên phía trước, ngọt ngào nói: “Cha, chào buổi sáng.”
Mặc Tuyển Thần không có thân thiết đáp lại cô như thường ngày, mà là trực tiếp quay đầu, tiếp tục hừ một tiếng.
Mặc Khuynh Thành làm bộ không nhìn thấy bộ dạng của ông, trên mặt mang theo một chút ấm ức, ngồi xuống cạnh ông.
“Cha, tối hôm qua Dận bắt nạt con.”
Bắt nạt?
Mặc Tuyển Thần mơ hồ một lát, sau đó trực tiếp đứng dậy, nổi giận mắng:“Mặc Dận, nuôi con hai mươi mấy năm, không nghĩ tới con lại là tên súcsinh, cục cưng yếu đuối như thế, sao con lại có thể ra tay hái đóa hoanày xuống được!”
Khóe mắt Mặc Khuynh Thành cong lên, từ yếu đuối này thậm chí có một ngày lại treo lên thân mình sao, chỉ là, xem kịch tiếp vẫn hay hơn.
Đối mặt với tức giận của Mặc Tuyển Thần là Mặc Dận bình tĩnh.
Mặc Dận: “Cha, chính vì đóa hoa xinh đẹp nhà mình, mới không thể để cho người ngoài hái đi.”
Lời nói này rất đúng, ông không thể phản đối được.
Không đúng!
Mặc Tuyển Thần đem ý nghĩ này xua đi, “Mặc Dận, ta nói cho con biết, cho dù đóa hoa này để ở trong nhà bị thối nát, ta cũng sẽ không cho conthực hiện được.”
Mặc Khuynh Thành cảm giác đỉnh đầu có con quạ vừa bay qua, để cho hoathối nát, rốt cuộc cô có bao nhiêu mà dễ dàng hư thối, không cho thựchiện được, nhưng mà...
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa, điều anh ấy không thực hiện được kết quả liền đã thực hiện được rồi.
Cha, cuối cùng người có nhìn thấy hay không?
Quả nhiên, Mặc Dận nói: “Cha, cục cưng đã là người của con rồi.”
Cái gì đã là của con! Người! Rồi!
Mặc Giác vừa mới xuống lầu cùng với Lan Tuyết Mai vẻ mặt giật giật nhìn về phía Mặc Dận, sau đó lại nhìn Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành bị bọn họ nhìn chằm chằm da dầu có chút run lên, vụng trộm trừng mắt nhìn Mặc Dận một cái.
Ai kêu anh nói như vậy, lại nói ra một câu có nghĩa khác như vậy.
Mặc Tuyển Thần cảm giác như sấm sét giữa trời quang, vô cùng đau khổ,cục cưng cẩn thận che chở, lại cứ như vậy mà bị ngắt trộm? Trời ạ, làmsao bây giờ, ông tan nát cõi lòng, thế giới sụp đổ, không có cách nàokhác!
Vốn tưởng rằng, Mặc Tuyển Thần sẽ nổi bão, sau đó đánh cho Mặc Dận một trận, ai ngờ...
Mọi người há hốc mồm nhìn Mặc Tuyển Thần không có hình tượng trực tiếpngồi dưới đất khóc lên, sau đó lui về phía sau vài bước. Trong lòng mặcniệm, Mặc Dận, bảo trọng.
Mặc Dận hoàn toàn không ngờ Mặc Dận sẽ làm ra hành động như vậy, nói trắng ra là, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh.
Nhưng mà, sự tình xảy ra ngoài dự liệu của anh, tiếp theo anh mới bừng tỉnh.
Anh từ từ đi lên phía trước, ngồi xổm người xuống, dùng giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính trịnh trọng hứa hẹn.
“Cha, con sẽ đối xử thật tốt với cục cưng.”
Mặc Tuyển Thần lau mặt đầy nước mắt, quát: “Con cho rằng lão tử nói giỡn hả, con chừng nào thì không đối xử tốt với con bé, lão tử chỉ khổ sởcái này thôi!”
Có thể hiểu được khả năng của ông chính là Lan Tuyết Mai rồi.
Bà nhẹ nhàng tiến lên, nhu hòa nói: “Tuyển Thần, anh nghĩ lại xem, saunày anh không cần lo lắng cục cưng không ở nhà sẽ làm cái gì.”
Oa? Hình như có đạo lý.
Bà còn nói: “Sau này cục cưng sẽ cùng với Mặc Dận sinh tiểu bảo bối, đến lúc đó mang tới cho anh.”
Thật vậy chăng?
Bà còn nói: “Chỉ cần anh ở nhà, có thể nhìn thấy cục cưng với tiểu bảobối, anh nghĩ muốn thân thiết thế nào liền thân thiết thế đó.”
Mặc Tuyển Thần nghe xong trực tiếp đứng dậy, tinh thần sáng lạn nói:“Bởi vậy, con với cục cưng nhanh sinh tiểu bảo bối, ta muốn tiểu bảobối!”
Cáp?
Giữa trưa ở Văn gia.
Sáng sớm Văn Xương liền cùng Mục Lệ đi đến cục dân chính làm thủ tục lyhôn, Văn Chấn cũng thu thập hành lý rời khỏi, Văn gia hiện giờ, chỉ còncó Văn Xương một mình làm chủ.
“Trân nhi, bà đi chậm một chút.”
Văn Xương cẩn thận đỡ một người phụ nữ gầy yếu đi vào Văn gia.
“Cha, sau này chúng ta ở nơi này sao?” Trong âm thanh thanh thúy mang theo vẻ ngây thơ chất phác.
“Hoài Hoài, sau này chúng ta liền ở đây.” Trong mắt Văn Xương tràn đầy ôn nhu, nhìn đứa con trai mới năm tuổi.
Văn Hoài sau khi nghe được, cực kì vui vẻ, “Thật tốt quá, sau này con sẽ cùng cha mẹ ở tại đây, mẹ, đêm nay con có thể ngủ cùng cha hay không?”
Đổng Trân suy yếu nói: “Đương nhiên được.”
Văn Xương lại phụng phịu nói: “Hoài Hoài, con là nam tử hán, phải ngủ một mình, cha phải bảo vệ mẹ.”
Đổng Trân nói: “A Xương, đêm nay ông liền bồi Hoài Hoài đi, ông không cần lo lắng cho tôi, khụ khụ.”
“Trân nhi, bà không sao chứ?” Văn Xương lo lắng vỗ về phía sau lưng củabà ta, sau đó không vui nói: “Trân Nhi, nói chuyện chậm một chút.”
Đổng Trân nói: “Tôi đâu có yếu ớt như thế.”
Văn Hoài lo lắng: “Mẹ, đêm nay con không ngủ với cha, con là tiểu nam tử hán, mẹ quá yếu đuối, so với con còn cần cha hơn.”
Đổng Trân cười nói: “Hoài Hoài thật ngoan.”
Văn Xương nói: “Đó là bà dạy tốt.”
Văn Xương đỡ Đổng Trân ngồi lên trên ghế sofa, sau đó phân phó trợ lý, “Tiểu Sơn, mang hành lý đem lên trên lầu.”
“Vâng ạ.”
Văn Xương đau lòng tìm bàn tay của Đổng Trân, “Bà xem bà đi, cũng khôngchịu chăm sóc cho bản thân thật tốt, vừa gầy, để tôi bảo bảo mẫu hầmcanh dưỡng sinh cho bà, bà đó, cứ ngoan ngoãn mà ở nhà đi.”
Đổng Trân hờn dỗi liếc mắt một cái, “Đâu cần khoa trương như vậy, cũng là bệnh cũ rồi.”
Văn Xương không ủng hộ nói: “Cho dù là bệnh cũ, mới càng nên chăm sóccẩn thận, chẳng thế thì chờ bà già đi thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện xa như vậy sao hiện tại ông đã nghĩ tới rồi.”
“Bởi vì tôi muốn cùng bà...”
“Cái đồ đê tiện này, vậy mà thông đồng với ông xã của tao!”
Thình lình xảy ra hù đến Đổng Trân, bà ta trốn vào trong lòng Văn Xương, mà Văn Xương thì trực tiếp ngăn lại bóng dáng đang đánh tới.
“Lưu Tinh, bà làm cái gì vậy!”
Lưu Tinh đã mất đi ôn nhu ngày xưa, bà giống như một đố phụ hung hăng nhìn Đổng Trân trong lòng Văn Xương.
“Tôi làm gì? Tôi còn đang muốn hỏi ông đây! Văn Xương, không phải ôngnói chỉ cần ly hôn với Mục Lệ xong, liền đưa hai mẹ con bọn tôi về Văngia, vậy thì người phụ nữ này là ai!”
Đổng Trân có chút sợ hãi run rẩy, bà ta hỏi: “Xương, A Xương, bà ấy là mẹ của Tư Tư?”
Văn Xương còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tinh liền ác độc nói.
“Tao là mẹ của Tư Tư đó, nữ chủ nhân tương lai của Văn gia, cái đồ tiệnnhân này, nhanh rời khỏi lòng ông xã tao, không thì tao xé xác mày!”
Văn Xương nhẹ giọng trấn an Đổng Trân, “Trân nhi, bà đừng sợ, tôi sẽ xử lý thật tốt.”
Sau đó nhìn về phía Lưu Tinh, giọng điệu lại thay đổi 180 độ.
“Lưu Tinh, tôi niệm tình bà là mẹ của Tư Tư, nhưng bà đừng quá phận, tôi thừa nhận Tư Tư, nhưng không thừa nhận bà, nữ chủ nhân của Văn gia chỉcó thể là Trân nhi!”
Lưu Tinh không tiếp thụ được sự thật như vậy, bà quát lên: “Làm sao cóthể có cô ta! Ông xã, không phải ông nói sẽ yêu tôi cả đời sao, ngày hôm qua ông còn lấy cả hộ khẩu của tôi với Tư Tư đi, nói là chuyển qua phía dưới của ông, những thứ này ông không nhớ sao?”
Trong mắt Văn Xương hiện lên vẻ trào phúng, “Lưu Tinh, vị trí của bàtrong lòng tôi đều đã rõ ràng, bà không phải là người tôi yêu chânchính, bà càng coi trọng thân phận của nữ chủ nhân của Văn gia, tôi chobà cuộc sống giàu có, bà cũng nên vừa lòng!”
“Không, không phải như thế, ông xã ông hãy nghe tôi nói, tôi là thật sựyêu ông, chẳng thế thì tôi cũng sẽ không yên lặng chờ ông nhiều năm nhưvậy, huống hồ, Tư Tư là con gái của ông, Tư Tư nó không thể rời khỏi tôi được.”
Văn Xương: “Lưu Tinh, bà tỉnh táo một chút đi, nếu không phải do Tư Tưlà con gái của tôi, bà thực nghĩ tôi sẽ muốn cùng hộ khẩu với bà? Hiệntại Tư Tư đã là đại tiểu thư của Văn gia, nếu nó thật sự không thể táchrời khỏi người mẹ này, vậy thì, tôi sẽ an bài cho hai người nhà cửa ởbên ngoài thật tốt.”
Lưu Tinh không nghĩ tới Văn Xương lại tuyệt tình như vậy, lại nhìn vềphía Đổng Trân, bà hận không thể trực tiếp xé nát bà ta! Chính là tạingười phụ nữ này, nếu ả ta không xuất hiện, hiện tại khẳng định mìnhchính là nữ chủ nhân của Văn gia, đều tại ả ta, đều là do ả ta! Vì sao ả ta lại xuất hiện, vì sao muốn tới phá hủy mộng tưởng nhiều năm của bànhư vậy!
Văn Xương nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Lưu Tinh, “Lưu Tinh, nếu bà còn dùng loại ánh mắt này nhìn Trân nhi, tôi liền móc mắt bà xuống chochó ăn.”
Thân thể Lưu Tinh chấn động, bà tin tưởng Văn Xương sẽ nói được làm được, khiến bà không cam lòng mà buông tha.
Bà thu hồi phẫn nộ trên mặt, biến thành ấm ức, “Ông xã, có phải tôi cógì không tốt, tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ thay đổi! Xin ông, cầu xin ôngđừng đối xử với tôi như vậy, tối qua tôi vẫn còn mơ thấy, thấy chúng tamột nhà ba người vui vẻ sống cùng nhau, tôi không cần trốn trốn tránhtránh, không cần nghe những người đó gọi tôi là tiểu tam, Tư Tư cũngkhông bị người khác nói là tạp chủng, chúng ta sẽ quang minh chính đạisống trước mắt bọn họ, vậy mà...”
“Dì à, người muốn ăn kẹo không?”
Lời nói của Lưu Tinh trực tiếp bị một giọng trẻ con ngắt mất.
Bà cứng nhắc cúi đầu, nhìn bàn tay lôi kéo góc áo của mình, vẻ mặt Văn Hoài vô tội nhìn mình.
Con trai?
“Dì à, người muốn ăn kẹo không?” Văn Hoài mở trong tay ra, lộ ra mấy chiếc kẹo.
Lưu Tinh dưới ánh mặt trời nheo hai mắt lại, tất cả tại thời khắc này đều đã có vẻ trắng xanh.
Sự thật khiến cho cô vô pháp nói ra “Con trai của ai vậy” nói như vậy,giữa trán kia rõ ràng giống với Văn Xương y như đúc, đây là con trai của Văn Xương.
Văn Xương có con trai, ông ta có con trai rồi!
Vậy bà với Văn Tư Tư tính cái gì, mẹ con bọn họ nhiều năm như vậy tính cái gì!
Bà thất kinh, ngày hôm qua Văn Xương cho bà hy vọng, hôm nay khiến bàtuyệt vọng, lúc này thời gian còn không tới 24 giờ, vì cái gì mà toàn bộ đều thay đổi, khiến bà tình nguyện nghĩ đây chỉ là cơn ác mộng.
“Hoài Hoài, đến chỗ mẹ.” Đổng Trân dùng âm thanh suu yếu nói.
Văn Hoài đi đến bên cạnh Đổng Trân, lại vẫn ngây thơ hỏi: “Mẹ, đây làbảo mẫu của nhà chúng ta sao, vì sao lại không nói lời nào? Là Hoài Hoài làm điều gì không tốt sao?”
Đổng Trân yêu quý sờ sờ đầu của cậu, “Hoài Hoài làm rất tốt, con rất ngoan, nhưng mà dì này không phải là bảo mẫu.”
Văn Hoài gật gật đầu, quay đầu nói với Lưu Tinh: “Dì, thực xin lỗi, cháu không nghĩ tới dì không phải là bảo mẫu.”
Lưu Tinh cảm thấy lòng mình đã đau đến không còn cẩm giác.
Bảo mẫu? Là nói bà sao? Bà tình nguyện làm bảo mẫu cũng không muốn sữngsờ như vậy nhìn hình ảnh một nhà ba người bọn họ tương thân tương ái, rõ ràng phải là hình ảnh mẹ con họ với Văn Xương, tại sao lại thành ra như vậy?
“Ông...”
Chữ “Xã” còn chưa nói ra, đã bị Văn Xương dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén sợ tới mức nén trở về.
Văn Xương nói: “Hoài Hoài ngoan, con lên lầu làm bài tập đi, cha mẹ cùng dì kia phải nói chút chuyện.”
Văn Hoài biết điều nói: “Con biết rồi, con đi lên đây.”
Sau khi Văn Hoài lên lầu, Văn Xương mới nói: “Lưu Tinh, bà không cầntiếp tục dây dưa nữa, nói trắng ra là, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ để chobà làm nữ chủ nhân của Văn gia, trong lòng của tôi, chỉ có Trân nhi mớicó tư cách.”
Lưu Tinh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Rốt cuộc cô ta có gì tốt?”
Văn Xương: “Cái gì cũng tốt, tất cả của bà ấy, tôi đều yêu.”
“Oanh.”
Lưu Tinh không tự chủ được lui về phía sau một bước, yêu sao?
Lưu Tinh nghĩ muốn tiếp tục tranh đấu đột nhiên không còn sức lực, vậymà ông ta nói yêu, nhiều năm qua như vậy, ông ta cũng chưa hề nói vớimình chữ này, vốn tưởng rằng Mục Lệ đi rồi, bản thân liền có hy vọng,hóa ra, cho dù Mục Lệ rời khỏi, vị trí kia cũng không thuộc về mình.
Lưu Tinh thu liễm tất cả cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Bà xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại bị Đổng Trân giữ tay lại.
“Lưu tiểu thu, xin đợi chút.”
Đổng Trân làm bộ đứng dậy, lại bị Văn Xương đè xuống.
“Thân thể bà không tốt, đứng lên làm cái gì, ngồi nói với bà ta.”
Đổng Trân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó nói: “Lưu tiểu thư, tôi biết Tư Tư không thể tách rời bà, bà cũng không thể tách rờiTư Tư, nếu không bà liền ở lại Văn gia đi?”
Lưu Tinh có chút kinh ngạc nhìn về phia bà ta, trong lòng không khỏi hy vọng.
“Thật sự?”
Đổng Trân nói: “Thật sự, tôi biết bà với Tư Tư khó tách rời bởi vì bà,bà chăm sóc tốt cho A Xương nhiều năm như vậy, tôi còn muốn cảm ơn bà,điều do thân thể này của tôi liên lụy A Xương.”
Văn Xương nhíu mày, không hờn giận nói: “Trân nhi, bà nói cái gì vậy,chúng ta từ trung học đã ở bên nhau, nếu không phải tại cha tôi khôngđồng ý, căn bản không có chuyện Mục Lệ, thân thể bà không tốt cũng là do cứu tôi, về sau lại sinh non nhiều lần, tôi biết bà muốn chăm sóc tôi,nhưng tôi càng muốn chăm sóc bà hơn, Trân nhi, bà là người tôi yêu, giữa chúng ta còn cần phân chia sao?”
Mặt Lưu Tinh không biểu cảm, nhưng trong lòng lại hung hăng mắng ĐổngTrân, hóa ra là vì thể hiện mặt tốt trước mặt Văn Xương sao? Quả nhiênlà bản thân đã coi thường bà ta, so với mình còn Bạch liên hoa hơn, saokhông đi câu một tên Trích Tiên, sao lại đi tranh giành Văn Xương vớibà!
Đổng Trân vẻ mặt cảm động, “A Xương, tôi biết ông yêu tôi, nhiều năm như vậy, tôi cũng không dễ dàng gì bảo vệ Hoài Hoài, thân thể lại bị tổnthương không thể có con, A Xương, tôi như vậy, sao có thể xứng làm nữchủ nhân Văn gia được.”
Đúng vậy! Bà ta như vậy, nên an ổn ở sau làm tiểu tam, nữ chủ nhân cứ để bà làm đi!
Nhưng mà suy nghĩ kỳ lạ của Lưu Tinh không có cách trở thành hiện thực.
Văn Xương lắc lắc đầu, nói: “Trân Nhi, từ ngày tôi gặp được bà đến giờ,tôi liền nhận định bà, là người vợ duy nhất của tôi, Trân nhi, bà phảitin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho bà.”
“A Xương...”
“Trân Nhi...”
Hai người thâm tình ở một chỗ.
Lưu Tinh không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua cơ hội này, phải biết rằng, muốn bước vào Văn gia, chỉ có thể tìm cơ hội kéo Đổng Trân kia xuống,thân thể bà ta rách nát như vậy, nói không chừng đến một ngày nào đóliền đi đời nhà ma, như vậy Văn Xương sẽ nhìn thấy mình rất tốt, VănHoài còn nhỏ, chỉ cần mình đối tốt với nó, khẳng định bản thân sẽ lênđược vị trí nữ chủ nhân Văn gia!
Bà càng nghĩ càng thấy kế hoạch này khả thi, “Cái này, vị tiểu thư này, lời cô nói vừa rồi có nghĩa sao?”
Mặt Đổng Trân có chút đỏ từ trong lòng Văn Xương ngẩng đầu lên, thật sựnói: “Đương nhiên có nghĩa, Lưu tiểu thư, tôi thật tâm muốn giữ bà lại.”
Lưu Tinh ra vẻ khó xử liếc mắt nhìn Văn Xương một cái, “Nhưng mà...”
Văn Xương: “Muốn giữ lại liền giữ lại, tôi không ý kiến.”
Ông ta thật sự không sao cả, ít nhiều người với ông mà nói không có gì sai biệt, chẳng qua là đem người hầu ở lại.
Cứ như vậy, Lưu Tinh không có bất kì danh phận nào được ở lại.
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
Tôn Đức mồ hôi ướt đẫm từ trong thang máy đi tới, sau đó hướng về phía Hứa Tịnh nói: “Nước, nước, cho tôi ít nước!”
Hứa Tịnh vội vàng rốt chén nước cho ông,
“Ừng ực, ừng ực.”
“Ha, sống lại rồi.”
Đặt cốc nước xuống, Tôn Đức cuối cùng cũng cảm thấy bản thân tốt hơn rất nhiều.
Hứa Tịnh hỏi: “Đạo diễn Tôn, ông cần thêm một cốc nữa không?”
Tôn Đức lắc lắc đầu, hỏi: “Khuynh Thành đâu?”
Hứa Tịnh: “Khuynh Thành còn chưa đến, nhưng mà cô ấy rất nhanh sẽ đến thôi.”
Cô nhìn hướng về người ở trong phòng nước, Đồng Ôn Luân đang ngồi một góc cúi đầu ăn.
Tôn Đức theo tầm mắt nhìn tới, hỏi: “Ai vậy?”
Hứa Tịnh không quá khẳng định nói: “Chắc là Khuynh Thành tìm tới.”
Tôn Đức vừa nghe xong, tò mò tiến lên, a, trên đầu magn cái gì vậy, đầu dưa hấu? Được rồi, kính kia sao có thể dày như vậy?
Bởi vì Đồng Ôn Luân cắm cúi ăn mì, Tôn Đức không nhìn rõ mặt của anh ta, cuối cùng, ông ngồi vào bên cạnh anh ta, xem anh ăn xong có thể ngẩngđầu lên nhìn mình hay không.
Ai ngờ, Đồng Ôn Luân ăn một bát lại một bát, cứ thế không hề ngẩng đầu.
Sau khi Mặc Khuynh Thành tới công ty, nhìn trước cửa phòng trà nước đầy ắp người.
“Mọi ngươi vây quanh ở đây làm cái gì thế?” Mặc Khuynh Thành đi lên phía trước hỏi.
Lê An An là người kích động đầu tiên, “Khuynh Thành, người ở bên trong là cậu tìm tới sao?”
“Người? Ai?”
“Là cái người đầu dưa hấu đó!”
Lê An An vừa nói, Mặc Khuynh Thành mới nhớ tới hôm nay hình như gọi Đồng Ôn Luân tới ký hợp đồng.
“Anh ta đến đây? Vậy làm sao?”
Lê An An chỉ chỉ phòng trà nước, “A, anh ta ăn mì ở trong đó, mình nóiKhuynh Thành này, cậu đến đâu tìm được quái thai vậy, nhìn anh ta gầy gò như vậy, ăn nhiều như vậy tới cùng là đi đâu mất?”
Mặc Khuynh Thành đi vào bên trong, “Anh ta một lần có thể ăn mười bát mì sợi.”
Lê An An cả kinh cằm cũng rớt xuống đất rồi, mười bát? Ông trời ơi!
“Ôn Luân, anh ăn no chưa?”
Thanh âm quen thuộc vang lên, Đồng Ôn Luân dừng lại, sau đó anh lắc lắc đầu rất nhẹ.
Mặc Khuynh Thành vỗ trán, “Vậy anh mau ăn đi.”
Cứ như vậy, Đồng Ôn

cungchieu.png
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK