• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

< id="divcontent">“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.”
“Được chưa, sao lại chậm như vậy!”
“Nhanh nhanh, đại ca, đừng thúc giục em!”
“Kẽo kẹt.”
“Mở!”
“Đi vào!”
Hai người khom lưng từ từ đi vào bên giường.
Chân Nghĩa nhìn hai người đang ôm nhau ngủ, có chút do dự hỏi: “Đại ca, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?”
Cát Thiên trợn mắt nhìn anh ta, cả tiếng nói: “Đương nhiên! Bọn họ dámlấy tiền của lão tử đi hưởng lạc, thì phải gánh vác được lửa giận củalão tử!”
“...” Ông ta rất muốn nói đây không phải là lửa giận, là ác trị!
Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể cởi bao tải bên hông ra, đổ hết đồ ra ngoài.
Cát Thiên nghe được tiếng tí tách trực tiếp quạt cho một trưởng.
“Lão tử bảo mày nhẹ nhàng một chút, sao mày vẫn tạo ra tiếng động lớn như vậy!”
Từ lúc bọn họ mở khóa vào phòng Mặc Khuynh Thành liền tỉnh lại, nghe được một câu này, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười.
“Ha ha ha.”
“MD, đứa nào cười! Xuất hiện cho lão tử!”
“...” Bên trong một mảng yên tĩnh.
Cát Thiên có chút run run, không tin tà hỏi: “Chân Nghĩa, mày có nghe thấy tiếng gì hay không?”
“Không, không có, đại ca, anh làm sao vậy?”
Chân Nghĩa cảm thụ được lạnh lẽo trên cổ bàn tay, nuốt nuốt nước miếng,đại ca, không phải là ông ta không giúp được việc, là hiện tại thân ôngta cũng khó bảo toàn.
Cát Thiên nghe được lời Chân Nghĩa nói, toàn thân phát run.
Không thể nào, ông ta chưa bao giờ tin trên đời này có yêu ma quỷ quái,nhưng mà hôm nay vậy mà chỉ có mình ông ta nghe thấy tiếng cười, chẳnglẽ là nghe lầm.
“Cát Thiên, không phải sợ, chỉ là ảo giác, nhất định vậy.”
Mặc Khuynh Thành nghe được lời nỉ non của ông ta, trong lòng không khỏibuồn cười, chẳng lẽ bang chủ hắc bang lại nhát gan như thế?
Cô đề cao tiếng nói, âm âm u u nở nụ cười.
“Ha ha ha, đến đây, không cần phải đi.”
Dọa!
Cát Thiên lui về sau một bước, hắng giọng nói: “Mày là ai! Có bản lĩnh giả thần giả quỷ, lão tử không sợ mày!”
“Là sao?”
Giọng nói từ phía sau lưng vang lên.
Cát Thiên nháy mắt quay đầu, một người tóc tai bù xù, cô gái áo trắng trên mặt tỏa ra vầng sáng màu tím đang hung dữ nhìn mình.
“MD, Chân Nghĩa, có quỷ!”
Nói xong, liền lấy tốc độ ánh sáng chạy ra cửa.
“Ha ha, khúc khích...”
Mặc Khuynh Thành cười đến không thể kiềm chế được, lắc lư đèn pin trong tay cùng vòng tai.
Mặc Dận mở đèn lên, hỏi: “Vui sao?”
Khóe mắt cô đều là ý cười, nói: “Đương nhiên vui vẻ, lão đại hắc bang,bị em dọa chạy tè ra quần, chuyện này, đủ cho em cười một trận rồi.”
“Mới một trận? Xem ra sau này muốn tìm vài người để chơi rồi.”
Mặc Dận bình tĩnh mà nói đạt được Mặc Khuynh Thành tán thành.
Chân Nghĩa sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nội tâm hỗn độn, hai người này phải phụ nữ hay không mà nói thoải mái như thế!
Lúc này, Mặc Khuynh Thành nhìn về phía ông ta, cười cực kì ngây thơ.
“Này, ông tên là gì?”
Chân Nghĩa không nghĩ tới cô không hỏi thân phận của mình, ngược lại hỏi tên.
“Tôi tên là Chân Nghĩa.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Chân Nghĩa? Phó Bang chủ Cát Bang, anh em tốtnhất của Cát Thiên, Dận, sao em lại cảm thấy được chúng ta muốn giaora?”
“Ừ, người này xem ra có phần giá trị, mới có thể đổi được cái giá tốt.”
Mặc Dận vui vẻ nói: “Tôn Đức nói Cát Thiên phá hủy tất cả tiền đồ củaông ấy, nhưng mà anh cảm thấy gặp được ông ta tiền của ta một đườngquang minh.”
“Cát Thiên là người tốt.”
“Dận, anh cũng cảm thấy như vậy?”
“Ừ, ông ta chủ động đem tiền tới cửa, bớt đi cho chúng ta không ít chuyện.”
Giờ phút này nội tâm Chân Nghĩa quả thực là lệ rơi đầy mặt.
Đại ca à đại ca, lúc trước bảo anh không cần làm, anh không chịu nghe, hiện giờ phải làm sao bây giờ!
“Được rồi, trò chơi đêm nay đến đây kết thúc, Dận, trói ông ta lại đi.”
Mặc Khuynh Thành chỉ vào Chân Nghĩa ngồi dưới đất, đưa cho Mặc Dận sợi dây thừng.
Chân Nghĩa vội vàng nói: “Này, có chuyện gì từ từ nói, ai, anh làm gì vậy! Buông!”
“Ưm...”
Mặc Khuynh Thành hài lòng nhìn miệng Chân Nghĩa bị nhét, hữu tình nhắcnhở: “Đêm nay liền ủy khuất ông rồi, nếu là dám quấy rầy giấc ngủ củatôi, liền không đơn giản là lấy tất thối chặn miệng lại đâu.”
“Ưm, ưm, ưm...”
Không cần lấy tất của ông ta nha, rất thối!
Đại ca, cứu mạng!
Sáng sớm hôm sau.
Đám người Lê An An đứng vây quanh bên cạnh Chân Nghĩa.
Hứa Tịnh: “Đây là Bang chủ Cát Bang?”
Lê An An: “Không phải, ông ta là Phó bang chủ, anh em của Cát Thiên.”
Cam Triết: “Làm sao lại có thể ở đây?” Còn bị trói thành như vậy.
Tô Nhạc Thiên: “Tối hôm qua người của Cát Bang tới rồi.”
“Cái gì?”
Lê An An ảo não vỗ vỗ phía dưới, “Chết tiệt, nếu là biết tối hôm qua có màn kịch lớn như vậy, đánh chết mình cũng không đi ngủ.”
Tống Tiểu Bảo hèn mọn nói: “Cậu thì cái tật xấu chỉ cần có giường là tuyệt đối không tỉnh, thay đổi được sao?”
Lê An An: “Này cậu cũng không biết rồi, đi ngủ là đại sự đó, nhưng mà xem Khuynh Thành chỉnh người còn lớn hơn nữa!”
Đới Thiên vừa nhìn đến Chân Nghĩa, lập tức nhắm mắt lại: “MD, là ai sáng sớm làm ô nhiễm mắt của lão nương!”
“...” MD, sao lão tử lại làm ô nhiễm mắt của cô ta rồi!
Những người khác nghi hoặc liếc nhau một cái.
Lê An An hỏi: “Đới Thiên, cậu làm sao vậy?”
Một bàn tay Đới Thiên che mắt, ngón tay kia chỉ về phía Chân Nghĩa.
“Kia là ai, các người vậy mà dám vây quanh ông ta, chẳng lẽ không ngửi thấy miệng ông ta rất thối sao!”
Không ai kinh ngạc, Chân Nghĩa vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Miệng này thối rồi!
Tầm mắt ông ta tùy ý nhìn đến miệng, sửng sốt một giây, sau đó như điên cuồng gào thét lên.
“Ưm, ưm...”
Ông ta nâng miệng lên, để cho cái gì đó trong miệng trở nên rõ ràng.
Lê An An nhìn kĩ, nói: “Hóa ra là tất thối nha!”
Chân Nghĩa càng không ngừng gật đầu.
Mau! Mau lấy ra giúp ông ta!
Ai ngờ, Lê An An cũng thật sự tránh xa, vẻ mặt ghét bỏ.
“Đới Thiên, vẫn là cậu có mắt, mình vậy mà không phát hiện ra trong miệng ông ta có tất thối.”
“Lê An An, cậu cách xa tôi một chút, trên người cậu cũng đều là mùi thối!”
Đới Thiên cảnh giác cách xa đám người này vài phần.
Những người này vừa nghe xong, cau mày ngửi ngửi vài cái.
Không biết là ảo giác hay là sự thật, bọn họ cảm giác mùi thối kia đã dính lên trên người mình thật rồi.
“Ọe...”
“MD, mình muốn tắm rửa!”
“Cam Triết, đợi mình với, chúng ta cùng nhau!”
“An An, mình đi trước!”
“Các cậu đợi tôi với!”
Lê An An nhìn chim kinh người chạy, vội vàng chạy theo.
Đại sảnh chỉ còn một Đới Thiên che mắt cùng với Chân Nghĩa bị trói đến sít sao.
Đới Thiên bỏ tay xuống, đắc ý nở nụ cười.
“Chậc chậc chậc, mấy người này sao ngốc vậy, rõ ràng lão nương chỉ che mắt.”
Đúng vậy!
Cô là che mắt, lại không bịt mũi!
Chân Nghĩa có chút cảnh giác nhìn Đới Thiên, ông ta cũng không tin cô gái này chỉ đơn giản muốn đùa giỡn bọn họ.
Trên mặt Đới Thiên mang theo nụ cười xấu xa, từng bước tiến về phía ôngta, mãi đến khi chỉ còn cách một bước nữa, mới ngừng lại.
“Lão nương cứ cho rằng người ở hắc bang đều rất hung thần ác sát, kết quả nhìn thấy ông, sách, thật thất vọng.”
Qua một lúc lâu sau, cô không được bất cứ đáp lại nào, mới kịp phản ứng lại, cái miệng của ông ta bị tất bịt rồi.
Chỉ là cô không có lòng hảo tâm tháo ra giúp, mà là nói: “Ông như vậykhiến cho tôi thất vọng, có phải tôi phải làm chút gì đó để bản thânthoải mái chút không.”
Cái quỷ gì vậy?
Cô ta thất vọng thì liên quan gì tới ông!
Chân Nghĩa không ngừng lui về sau, tuy nhiên hiệu quả không rõ ràng.
Ông ta nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này, quả thực là địangục nhân gian, người nào cũng bình thường, kinh nghiệm nhiều năm cũngkhông có giờ khắc nào khiến ông cảm thấy được, hắc đạo thật tốt, ít nhất là mọi người còn bình thường!
“Ầm.”
Đới Thiên thấy Chân Nghĩa chạy trốn đột nhiên đụng vào một người.
“Oa, Đới Thiên, ai vậy?”
Hà Gia Tường nhìn thoáng qua Chân Nghĩa, sau đó dời đi.
“Ông ta, là người của Cát Bang.”
Hà Gia Tường vừa nghe xong, nói: “Sao ông ta còn chưa chết?”
“...” Này, cậu là ai, sao có thể nói những lời này một cách bình thường như vậy!
Đới Thiên liền phủi tay, nói: “Tôi cũng không biết, công tử không có ra tay, khẳng định có dụng ý.”
Hà Gia Tường nghĩ một lát, hỏi: “Công tử có nói không thể động ông ta không?”
“Không có, vừa rồi tôi còn muốn thử đồ chơi mới nghiên cứu được lên trên người ông ta.”
Vẻ mặt Hà Gia Tường nghiêm túc, “Đới Thiên, những thứ đồ chơi của cậu, sẽ chết người.”
“Cắt, cậu đừng giả vờ đứng đắn, đừng nói với tôi là cậu không muốn thử xem.”
“A ha ha ha.”
Chân Nghĩa nhìn hai người đấu khẩu, lại không biết vì sao có cảm giác đông tây cong chính mình.
Hai người vừa thấy, sau đó nhìn về phía người đằng sau.
“Đồng Ôn Luân, cậu xuất hiện nói câu sẽ chết sao!”
Đồng Ôn Luân trực tiếp xem nhẹ, nhìn chằm chằm Chân Nghĩa không ngừng cười.
Sách, hình ảnh quá mức tàn bạo, bọn họ không đành lòng nhìn thẳng.
Phát minh mới kì này của Đồng Ôn Luân thật không có tác dụng gì, chỉ làgãi ngứa, xem ai khó chịu liền quấy nhiễu, đây chính là thiết kế sau khi anh tiếp xúc với Mặc Khuynh Thành liền tạo ra.
Chỉ là không lấy ra là vì lo lắng mấy thứ đồ chơi này vẫn gãi đến không khống chế được, cho nên vẫn xoắn xuýt.
Hiện tại vui rồi, có vật thí nghiệm sẵn, vừa lúc thử xem có tác dụng phụ hay không.
“Ha, ha ha, cậu, cậu mau cho thứ này dừng lại!”
Chân Nghĩa không nghĩ tới tất thối trong miệng mình rơi ra, là một kếtcục như thế này, nếu biết vậy, tối hôm qua có giết ông ta, ông ta cũngsẽ không tới.
Hà Gia Tường nhìn ông cười nước mắt nước mũi chảy ra, thở dài một tiếng, nói: “Phó bang chủ, nhân quả báo ứng của ông đến hơi sớm một chút.”
Đới Thiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhìn móng tay đen tuyền củamình, có chút đáng tiếc nói: “Rõ ràng là lão nương tới trước, tại saolại không phải là người chơi đầu tiên.”
Chơi cái em gái cô!
Chân Nghĩa cười đến đau cả bụng, đến ngay cả nghe được nói như vậy cũng chỉ có thể lấy cười đáp lại.
“Oa, các cậu đang làm gì thế?”
Lê An An tắm rửa sạch sẽ vừa mới xuống lầu liền thấy cảnh tượng như vậy.
Người thân của cô, đây là cái tình huống gì vậy, ba người thờ ơ nhìnChân Nghĩa cười điên cuồng, mà còn cười bất chấp, ông ta bị điểm trúnghuyệt cười rồi hả?
Chân Nghĩa nhìn đến cô, như là nhìn thấy cứu tinh.
“Cứu, cứu tôi! Cứu mạng, tôi sai rồi! Mau bảo cậu ta dừng tay!”
Lê An An hỏi: “Ai làm vậy?”
Đới Thiên bĩu môi, chỉ về phía Đồng Ôn Luân.
Lê An An căng mắt lên, cho Chân Nghĩa một ánh mắt “Tự cầu nhiều phúc”,không phải là cô không muốn giúp, mà là Đồng Ôn Luân này chỉ nghe lờiMặc Khuynh Thành.
Chân Nghĩa tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chẳng lẽ hôm nay chính là tậnthế của ông sao? Quan trọng nhất là, sau này trên bia mộ viết lý dochết, là cười đến chết, đây quả thực là thiên cổ kỳ văn!
Càng ngày càng nhiều người xuất hiện ở đại sảnh, nhìn Chân Nghĩa nằmtrên mặt đất không ngừng giật giật, trên mặt xuất hiện tò mò, vui sướngkhi thấy người gặp họa hoặc là lạnh lùng, cũng không có đồng tình.
“Xì xào...”
Trời giáng cam lộ.
Chân Nghĩa mở hai mắt, có chút mơ hồ hỏi: “Tôi chết rồi sao?”
Mặc Khuynh Thành nằm úp sấp ở trên lan can, nhìn ông ta, “Phó bang chủ, nếu ông đã chết sao có thể nhìn thấy Bản công tử.”
Mặc Khuynh Thành?
Đại não Chân Nghĩa thanh tỉnh vài phần, bên hông quấn quanh cái gì đó gãi ngứa đã không còn, ông ta nhẹ nhàng thở ra.
Trải qua việc ở chung ngày hôm qua, Hòa Châu cùng Mặc Khuynh Thành nói chuyện đã không còn cảm giác khẩn trương.
“Công tử, người có muốn đưa ông ta tới cục cảnh sát không?”
Mặc Khuynh Thành trách cứ nhìn anh ta, “Hòa Châu, đưa ông ta tới cục cảnh sát, tổn thất anh tới đền bù sao?”
Hóa Châu tưởng rằng là chuyện bọn họ phá hoại công tác, nói: “Công tửnghĩ đến chu đáo, nếu không bởi vì bọn họ, chúng ta cũng sẽ không cóbiện pháp công tác, bây giờ còn công việc quan trọng tử tiêu phí mờichúng ta xuất hiện chơi, khoản tổn thất này khẳng định là bắt bọn họ bồi thường!”
“...”
Đám người Lê An An vừa nghe xong, trực tiếp che mặt không muốn quen biết với người này, anh ta sao có thể đem Mặc Khuynh Thành nghĩ thành tốtnhư vậy, huống hồ tiền đi chơi thêm nữa đều là tiền bội ước, cô ấy tổnthất chỗ nào!
Mặc Khuynh Thành cực kỳ khiêm tốn nói: “Hóa Châu, anh đùng nói tôi tốt như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo.”
“Xí...”
Từng ánh mắt mãnh liệt quét về phía cô, cô lại vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Phi!
Không biết xấu hổ!
Cậu có biết hai chữ tự kỷ viết như thế nào không!
Chỉ là...
Bọn họ nhìn về phía Chân Nghĩa hoa mắt chóng mặt trên mặt đất, tronglòng lại sảng khoái rất nhiều, không tồi, có người còn buồn bực hơn sovới bọn họ.
Hiện tại Chân Nghĩa đừng nói buồn bực, ông ta hoàn toàn có thể nghĩ đến, nếu là Cát Thiên ở trong này mà nói, chỉ bằng những lời này, ông ấytuyệt đối sẽ lại tức đến hộc máu!
Vốn tưởng rằng trên đời này không có ai có thể so sánh cùng với vị ởHồng lâu, kết quả hôm nay liền gặp người tương xứng với anh ta, không,quả thực so với anh ta còn lợi hại hơn!
“Hắt xì...”
Công Thủy ở phía xa Đế Đô cùng một lúc hắt hơi một cái.
Lão Vương cực kì khẳng định nói: “Lâu chủ, có người nhắc tới người rồi.”
Công Thủy phiền toái nói: “Ta biết! Lão Vương, ông nhanh cho người điđiều tra, gần đây rốt cuộc là người nào nhắc tới ta, tuy tướng mạo củata như Phan An, nhưng ngày nào cũng hắt xì như vậy, quả hủy hình tượngrồi!”
“Lâu chủ, tôi tra không nổi.” Ông cũng không phải thần, làm sao biết được người nào nhắc tới Công Thủy.
Công Thủy vung Hồng tụ, giận trừng nói: “Ta mặc kệ, nếu không thì ôngliền đem mấy người ghen tỵ với sắc đẹp của ta ra giết đi, ta không tin,giữa đống đấy không trúng ai!”
“...”
Lần này lão Vương trực tiếp không nói lời nào, chẳng lẽ anh ta nói với mình là nghi ngờ Mặc Khuynh Thành sao?
“Hắt xì.”
Mặc Khuynh Thành vốn đang cười tít mắt đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó nói: “Công Thủy cái tên hồ ly này đang nhắc tới mình.”
Lê An An không biết Công Thủy là ai, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi: “KhuynhThành, làm sao cậu biết người ta nhắc tới cậu, có lẽ là bọn người Văn Tư Tư thì sao.”
Mặc Khuynh Thành: “Bởi vì bọn họ có nhắc thế nào cũng không ảnh hưởng tới mình.”
“...” Nói thẳng da mặt chính mình biến thành dày.
Mặc Dận một bên ôm cô đi xuống lầu, vừa nói: “Em trực tiếp gọi điện thoại hỏi một chút không phải là được sao.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp phủ quyết, “Em không muốn gọi điện cho lão hồ ly kia, Dận, anh cũng không biết trong một năm nay em bị lão lừa gạtbao nhiêu lần đâu!”
Mặc Dận nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô nhắc tới chuyện một năm qua, anh không khỏi hỏi: “Anh ta gài em như thế nào.”
Tay Mặc Khuynh Thành bắt đầu làm động tác, vung lên một cái.
“Xúi giục em vụng trộm rời đi với anh ta, để cho em ra nước ngoài vớianh ta, về sau lại ném em vào nơi huấn luyện của đàn ông, nói ra cho oai là đánh không lại những người này bản thân liền không là phụ nữ, rấtkhông dễ dàng gì để đánh lại bọn họ, kết quả có lúc thua, mấu chốt là,anh ta đều dùng ám chiêu!”
Mặc Dận đem những thứ này ghi nhớ từng cái một, hóa ra sự thật là mộtnăm nay anh ta đem cục cưng ngoan ngoãn dịu dàng của mình dạy ra nhưvậy, được lắm, xem ra trở về Đế Đô phải tìm Công Thủy nói chuyện nhânsinh một phen.
“Hắt xì, hắt xì...”
Công Thủy trực tiếp nổi giận, “MD, rốt cuộc là ai ở sau lưng nhắc đếnlão tử, lão tử đem cả nhà các người bắt lại mỗi ngày nhắc tới!”
Mặc Khuynh Thành đi tới đại sảnh đá đá Chân Nghĩa, hỏi: “Ông nói rốt cuộc khi nào thì Cát Thiên mới tới cứu ông?”
Chân Nghĩa yếu ớt nói: “Anh ấy tuyệt đối không tới.”
Mặc Khuynh Thành tán thành nói: “Với cái đầu kia của ông ta, tuyệt đốisẽ cho rằng ông bị quỷ bắt đi, hiện tại nhất định ở trong phòng đốt tiền vàng cho ông rồi.”
“...” Không nói thật sẽ chết thôi!
Mặc Khuynh Thành như là biết trong lòng ông ta muốn nói gì, “Tôi làngười thành thật, cho nên tôi liền phái người tặng cho Cát Thiên mộtphong thư, tôi nghĩ rất nhanh ông ta sẽ tới thôi.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
“Mặc Khuynh Thành, cô mau thả Chân Nghĩa ra, nếu không tôi bắn một phát giết chết cô!”
Cát Thiên mang một đám thủ hạ vọt vào khách sạn, đem bọn Mặc Khuynh Thành bao vây lại.
Ông ta vốn nghĩ muốn hù dọa cô một chút liền thôi, không nghĩ tới bị dọa thành tè cả ra quần, quả thực là còn sỉ nhục hơn so với việc Tôn Đức từ chối mình!
Sau đó nhìn đến Chân Nghĩa nằm chật vật trên mặt đất, nổi giận đùng đùng, “Mặc Khuynh Thành, cô làm gì nó vậy!”
Mặc Khuynh Thành trấn an đám người Quý Đồng có chút kích động, buông tay Mặc Dận ra, tiến lên một bước.
“Tôi làm gì có bản lãnh đem ông ta thành như vậy, chỉ là, Cát bang chủ chỉ có bằng đấy tiền đồ?”
Tay Cát Thiên cầm súng lục, không ngừng nắm chặt.
Mặc Khuynh Thành nhẫn nại nhìn ông ta, tiếp tục khiêu khích, “Cát Thiên, tối hôm qua ông thật sự là quá lợi hại, mang theo Chân Nghĩa tới phòngtôi, liền vì phóng những thứ đồ chơi này?”
Mọi người nhìn trên tay cô toàn rắn xanh, phụ nữ không khỏi run lẩy bẩy, đàn ông cũng có chút không chịu nổi lui về phía sau một bước.
Quả thực, hiện tại kỹ thuật phát triển như vậy, có thể lấy giả biếnthành thật đều được! Chỉ là Cát Thiên nghĩ ra cách này, mặc kệ là aisáng sớm tỉnh lại, thấy trên giường đều phủ kín là rắn, nhèn nhện gì đó, da đầu đều sẽ run lên.
Đương nhiên không bao gồm một vài người.
Đồng Ôn Luân trực tiếp cầm lấy đống đồ chơi này, cẩn thận đánh giá một phen, nói: “Tôi làm còn tốt hơn cái này.”
Đới Thiên ghét bỏ trực tiếp ném tới trước mặt Cát Thiên, nói: “Khôngtrực tiếp động thủ thì thôi, vậy mà lại nửa đêm lại vào phòng vứt nhữngthứ đồ chơi xui xẻo này, ai, Cát Thiên, ông là đứa trẻ 3 tuổi sao!”
Hà Gia Tường đồng tình lắc đầu, “Cát bang chủ, chẳng lẽ trước khi hành động ông không thăm dò sao?”
Ngực Cát Thiên không ngừng lên xuống, bọn trẻ hiện giờ mồm miệng đều độc như thế sao, một đám phải nói ra đống từ tức chết người, thế nào, làmuốn trực tiếp đem người ta nói đến đường cùng sao!
Chỉ là, ông ta cố gắng bình phục lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói:“Hừ, các người không cần nói kích tôi nữa, tôi khuyên các người nhanhthả Chân Nghĩa ra cho tôi, nếu không thì hôm nay các người không thểsống để rời khỏi nơi này!”
“Bốp bốp bốp.”
Mặc Khuynh Thành quả thực nên khen cho dũng khí của ông ta, chỉ cần mộtcây súng, những người khác đều cầm đao, giống như thời điểm trung họckéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
“Cát Thiên, để cho tôi nói cho ông nhớ cây súng này có bao nhiêu đạn bên trong.” Cô làm bộ trầm tư, nói: “Chỉ mười viên, chúng tôi ở đây cónhiều người như vậy, ông xác định ông nhiều người như vậy có thể đánhchết mọi người?”
Cát Thiên cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi cũng không tin nhiều người như vậy vẫn không đối phó được mấy người các người.”
“Là sao?”
Mặc Khuynh Thành cười có chút ý tứ không rõ hàm xúc, sau đó nhìn về phía Mặc Dận

cungchieu.png
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK