• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm chính là tốt đẹp, bắt đầu từ một cước đá kia của Mặc Khuynh Thành.
Trên bàn ăn, Mặc Khuynh Thành ngồi, Mặc Dận đứng.
Dì Trương bưng bữa sáng bỏ lên trên bàn, cũng kỳ quái hỏi: “Đại thiếu gia, sao cậu lại đứng vậy, mau ngồi xuống đi.”
Mặc Dận cười cự tuyệt: “Dì Trương, không có chuyện gì, sáng nay tôi thức dậy không cẩn thận bị ngã xuống đất, giờ mông đang đau, đứng ăn là được rồi.”
Dì Trương vừa nghe xong, vội vàng nhìn xuống phía dưới anh, quan tâm hỏi: “Đau lắm hả, nếu không tôi đi lấy cao xoa cho cậu một chút?”
Mặt Mặc Dận bất đắc dĩ, “Dì Trương, tôi cũng đã lớn rồi, chút đau này, lát nữa là hết thôi.”
Dì Trương nghe anh nói như vậy, vẫn có chút không yên lòng, “Vậy đại thiếu gia, nếu đau không chịu nổi nữa, liền gọi tôi nha.”
“Biết rồi.”
Chờ dì Trương rời đi, Mặc Dận mới nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, chỉ thấy khuôn mặt cô chợt đỏ bừng, đương nhiên là đang nhịn cười.
“Buồn cười liền cười, nghẹn không khó chịu sao?”
Nghe anh nói như vậy, Mặc Khuynh Thành trức tiếp “Ha ha” nở nụ cười.
“Ha ha ha, Dận, anh còn đau không, có muốn em gọi dì Trương đến thoa thuốc cho anh không?”
“Em còn muốn đùa, nếu không em thoa cho anh đi?”
Mặc Khuynh Thành ế một tiếng, bên tai có chút nóng lên, thẳng tay phất, “Em không giúp được anh, để cho dì Trương giúp anh đi.”
Mặc Dận bị thương nhìn cô, “Cục cưng, nhiều năm tình nghĩa như vậy, đổi lấy lại là lời từ chối của em sao.”
Mặc Khuynh Thành biết rõ anh đang diễn, những vẫn không ngừng đau lòng được, ai, Mặc Khuynh Thành, anh chính là khắc tinh của cô.
Sau khi ăn xong, Mặc Dận đưa Mặc Khuynh Thành đến quán cà phê bốn mùa.
Vừa ngồi không bao lâu, Lê An An dẫn Tống Tiểu Bảo vội vàng chạy tới.
“Khuynh Thành, mình, mình tới đây.’
Mặc Khuynh Thành thân mật đưa một cốc nước đến trước mặt cô, Lê An An vội vàng nhận lấy, liền một mạch liền uống xong.
“Cuối cùng cũng sống lại.” Lê An An lười biếng gục xuống bàn.
Tống Tiểu Bảo bất đắc dĩ liếc nhìn cô, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, “Khuynh Thành,cậu tìm bọn mình có chuyện gì?”
Mặc Khuynh Thành đem văn kiện chuẩn bị đẩy đến trước mặt hai người.
“Đây là cái gì?” Lê An An tiện tay mở ra, giây tiếp theo trực tiếp cả kinh khép lại.
“Đây, đây...”
Tống Tiểu Bảo nghi ngờ mở văn kiện ra, đập vào mắt rõ ràng là một phần hợp đồng, hơi kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, sau đó cẩn thận nhìn lại.
Nội dung hợp đồng không


chuong-91-bat-dau-1554435135.9221.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK