Đại học Đế Đô không chỉ có diện tích mênh mông, chất lượng giảng dạytốt, còn có một nơi nổi tiếng, chính là phố ăn vặt cổng sau.
Ví như đem phố ăn vặt của Nhất Trung so ra chỉ là một ngõ nhỏ, Đế Đô bên này chính là cả một con đường.
Tuy vẫn là ban ngày ban mặt, quán trên ven đường không bày ra tới, nhưng cửa hàng lớn vẫn mở cửa.
Bốn người tới một quán mì cay sạch sẽ.
Chủ quán là hai ông bà, một người đang chải đầu ở bên này, ấm áp hạnh phúc quay xung quanh bọn họ.
Bọn người Mặc Khuynh Thành không muốn quấy rầy bọn họ, yên lặng tìm chỗ ngồi xuống.
Bà cụ phát hiện ra bọn họ, có chút xấu hổ kéo kéo góc áo ông cụ.
“Được rồi để tôi tự làm, có khách tới.”
Ông cụ không liên quan, cố ý chải tiếp, sau đó mới nói: “Bà ngại cái gì, trước kia đầu đều do tôi chải, bà làm sao biết chải.”
Bà cụ có chút xấu hổ, nhìn bọn người Mặc Khuynh Thành một cái, lại nhận được ý cười thiện ý.
Ông cụ rửa tay xong mới đi lên phía trước, hỏi: “Thật ngại, để mọi người đợi lâu.”
Lê An An nói: “Không sao, chúng tôi đợi cũng không lâu mấy.”
Ông cụ: “Mọi người muốn ăn cái gì? Ở đây đồ ăn đều là bạn già này mới mua sáng nay, còn tươi mới.”
Mặc Khuynh Thành nhìn cái giá cách đó không xa, nói: “Cũng không cần phiền ông đâu, chính chúng tôi đi chọn là được.”
“Vậy được, mọi người đi chọn đi.”
Mặc Khuynh Thành không có đứng dậy, phần của cô đương nhiên là do Mặc Dận chọn rồi.
Cô nhìn không gian nhỏ độc lập của cửa tiệm, bà cụ mở nắp nồi ra, khói bốc lên, tràn ngập khắp không gian, cũng mê ánh mắt cô.
Ông cụ thấy một màn như vậy, vội vàng đi vào đậy kín cái vung, hơi trách cứ nói: “Bà làm như vậy làm gì, mắt không tốt khẩn trương đi nghỉ ngơiđi.”
Trên mặt bà cụ hiện lên ý cười, không cho là đúng nói: “Không sao, thừadịp tôi còn có thể nhìn rõ một chút, giúp ông chia sẻ việc.”
“Một mình tôi như vậy là đủ rồi, nào có cần bà, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
“Ông già, thân thể này của tôi, còn có thể chống đỡ được vài năm nữa đấy.”
“Tôi muốn không phải là vài năm, là cả đời.”
“Đều đã già như vậy rồi, còn nói những lời này, để cho bọn nhỏ nghe thấy, lại thành người già mà không kính rồi.”
Ông cụ liền kéo cánh tay của bà ấy, “Thích nói thế nào liền nói, tôi thích nói những lời này với bà đó.”
“Không biết xấu hổ.”
“Xấu hổ sao theo đuổi bà được.”
...
Mặc Khuynh Thành lẳng lặng nhìn, thật sự nghe, trong mắt tràn ngập hâmmộ, cuộc sống như này, cũng chính là mục tiêu mình hướng tới.
Lê An An bưng chén đĩa chuẩn bị đưa tới chỗ, lại nhìn thấy cô như vậy,trên mặt lộ ra một chút châm chọc, “Làm sao vậy, công tử vĩ đại củachúng ta, đây là đang hâm mộ rồi sao? Nhìn một đôi vợ chồng già như vậy, mình cũng rất hâm mộ, nhưng mà anh cả Mặc chưa có làm việc này cho cậuhả?”
Mặc Khuynh Thành liếc mắt nhìn một cái, “An An, mình cảm thấy thực sựnên tìm đối tượng cho cậu rồi, công ty nhiều thanh niên tài giỏi đẹptrai như vậy, cậu xem trọng người nào, Bản công tử làm mối cho cậu?”
Vẻ mặt Lê An An hoảng sợ nói: “Mấy người ở công ty á, ra ngoài cũng chưa có người muốn, mình mới không thèm.”
“Cậu nói bọn họ oan uổng như vậy, luận lượng cơm ăn, trong công ty bangười Đồng Ôn Luân có thể cùng cậu, luận diện mạo, chậc chậc, An An, cậu đây mặt Loli dáng người hoàng gia, thật sự là quá lãng phí rồi.”
Lê An An triệt để xù lông, “Mình thế này thì làm sao, làm sao! Muốn ngực có ngực, muốn diện mạo có diện mạo, Loli thì làm sao, hiện tại lưu hành loại này sao.”
“Nhưng không lưu hành Loli nữ hán tử.”
Lê An An nghẹn lời, hừ một tiếng, kiêu ngạo đem chén đĩa tới, không thèm cãi cọ với cô.
Rất nhanh, ông cụ liền bưng mì đã chuẩn bị tốt lên cho bọn họ.
Mặc Khuynh Thành nhìn bát, có chút nghi hoặc hỏi: “Ông ơi, cái này làm sao là canh không?”
Ông cụ nhìn Mặc Dận một cái, cười nói: “Cậu trai nói trước đây cô bịthương, bác sĩ dặn phải ăn loãng, chỉ là cô yên tâm, quán của chúng tôinước canh đều là nước hầm gà, tuyệt đối ngon miệng.”
Thời điểm rời đi, lại vẫn đặc biệt nói: “Cô gái, người bạn trai này rất được, phải nắm chắc, bỏ lỡ liền tìm không thấy nữa đâu.”
Mặc Khuynh Thành thấy ánh mắt của những người khác, cười đáp: “Yên tâmđi ông, cho dù tôi không cần anh ấy, anh ấy cũng không nỡ không cầntôi.”
Ông cụ đi rồi, Lê An An mới khoa trương ôm ngực, đặt tay trên vai Hứa Tịnh.
“Thân ái, mình không thích cậu, chúng ta chia tay đi.”
Hứa Tịnh cố nén cười, mặt lộ vẻ cầu xin, “Không, An An, mình là ngườiyêu của cậu, cậu không thích cũng không sao, mình yêu cậu là đủ rồi.”
“A..., thân ái, cậu thật tốt.”
“An An...”
“Thân ái...”
Lông mi Mặc Khuynh Thành khẽ chớp, cười như không cười nhìn hai ngườiđối diện, “Hóa ra các cậu mới là chân ái, An An, vừa rồi sao cậu khôngnói với mình, hại mình thiếu chút nữa đi làm mối cho cậu rồi.”
Lê An An vội ho một tiếng, cô có thể nói mình với Hứa Tịnh đang đóng vai cảnh sau này Mặc Dận với Mặc Khuynh Thành chia tay không?
“Khụ khụ, chúng ta ăn cơm, ăn cơm.”
Cô vô ý gắp một cọng rau xanh, mới vừa bỏ vào miệng, ánh mắt liền mởlớn, rất không dễ dàng gì nuốt vào, cúi đầu nhìn bát của mình, phía trên rõ ràng nổi đầy một tầng ớt.
MD, đây là chuyện gì, sao ớt lại bay vào bát mình được?
Cùng hoàn cảnh còn có cả Hứa Tịnh, cô cười khổ nhìn trong bát, trúngchiêu liền có cả cô và Lê An An, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Công tử, sao cậu còn có ác ý này.
Không có cách nào, hai người chỉ có thể cúi đầu vừa ăn vừa không ngừng uống nước, công tư thưởng, dù là quỳ cũng phải ăn xong.
Sau khi ăn xong, hai ông bà vui vẻ đưa tiễn, hai khuôn mặt đỏ bừng còn đỏ hơn bát mì rời khỏi.
Đến cửa sau, bọn họ dừng bước lại.
“Dận, anh trở về đi.”
Mặc Dận nhìn xe đậu ở chỗ không xa, nói: “Vậy anh đi trước, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho anh.”
“Biết rồi.”
Mặc Dận đi rồi, Lê An An đề nghị nói: “Chúng ta đi dạo siêu thị đi, mình còn một số đồ chưa mua.”
Hai người khác đều đã không có ý kiến gì, xuyên qua trường học, đi tới siêu thị cách đó không xa.
Bên trong siêu thị.
Mặc Khuynh Thành phụ giúp đẩy xe đi tới khu đồ ăn vặt.
“Ăn cái gì mới được đây?”
Cô nhìn khu đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, lại không chú ý tới một chiếc xe đẩy đồ đang đi tới.
Lê An An thấy một màn như vậy, quát to một tiếng: “Khuynh Thành, cẩn thận phía sau!”
Mặc Khuynh Thành nghe được, phản ứng có điều kiện tránh sang bên cạnh.
“Oanh.”
Xe đẩy nhỏ cùng người đồng loạt lao vào giá hàng.
“Khuynh Thành, cậu không có việc gì chứ?”
Lê An An lo lắng kiểm tra Mặc Khuynh Thành một lượt, tuy hiện tại thânthủ của cô ấy tốt hơn cô, nhưng nếu mà chậm một chút, xông lên liền bịthương, cho dù Mặc Dận không dùng ánh mắt giết chết mình, bản thân cũngsẽ tự chấm dứt.
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, nhìn người ở phía xa ngồi dậy từ mặt đất,nói: “Mình không sao, chỉ là tình hình của cô ấy không được tốt nắm.”
Lê An An nhìn về phía người ngồi mặt đất, phẫn hận nói: “Mặc KhuynhThành, cậu có làm cái gì với cô ta đâu, cái này gọi là tự tác nghiệpkhông thể sống, chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi.”
“Cũng được.”
Người ở trên đất nghe được như vậy, tức giận đến trực tiếp nhảy dựng lên, đồ đạc trên người rơi xuống bùm bụp vang dội.
“Này, các người đụng phải người khác lại vẫn trực tiếp đi khỏi, có đạo đức hay không!”
Trách?
Mặc Khuynh Thành cùng Lê An An có chút cổ quái nhìn người này, người này đầu não có bị bệnh không?
Lê An An trực tiếp mở miệng, “Vị tiểu thư này, không cần đổi trắng thayđen có được hay không, ánh mắt mọi người không có mù, rốt cuộc là aiđụng ai trước, bản thân đấu đá lung tung ở siêu thị còn có lý lẽ.”
Tang Nhất Cầm sao có thể nhịn được có người nói chuyện với cô ta nhưvậy, căm tức dẫm đôi giày cao xuống lộc cộc lộc cộc đi tới trước mặt LêAn An.
“Này, cô là ai, dám nói chuyện với tôi như vậy!”
Trên đời này người đầu não có vấn đề mới nói như vậy.
Lê An An lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Chị gái à, tôi là ai không quan trọng, đến ngay cả Chủ tịch nước phạm sai lầm, cũng sẽ không giống như chịtrắng trợn đổi trắng thay đen đi!”
Chị gái?
Vòng ngực mềm mại kia của Tang Nhất Cầm không ngừng phập phồng, sau đónhìn đến xe nhỏ chứa đầy đồ dùng hàng ngày, trào phúng nói: “Các ngườilà tân sinh viên của Đế Đô hả, thế nào, nhập học xong không có hảo hảohỏi thăm, năm nay sẽ đến đại nhân vật nào đây?”
Mặc Khuynh Thành nhàn nhạt nói: “Đại nhân vật thì không có, trái lại thấy một cô