• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

< id="divcontent">Đại hội tân sinh viên Đại học Đế Đô, tổ chức trên thao trường.
Tất cả sinh viên sẽ xếp thành hàng ở trong phòng học, dưới sự dẫn dắt của giáo viên chủ nhiệm, đi tới sân thể dục.
Vị trí của khoa tài chính, đứng chĩa vào bục giảng.
Nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, dựa theo sắp xếp.
Trong yên lặng, ba người Mặc Khuynh Thành cũng không có tách ra, chẳngqua lại quá trùng hợp, Tang Nhất Cầm lại đứng phía trước Mặc KhuynhThành.
“A, thật là xui xẻo.”
Tang Nhất Cầm vẫn mặc bộ váy bó sát như cũ, giày cao gót, trên mặt trang điểm đơn giản hơn, hiển nhiên quá mức đột ngột, cho nên thời điểm cô ta nói ra câu này, bốn phía truyền đến rất nhiều ánh mắt bất thiện.
Dương Viễn là người đầu tiên.
“Phong Xán, vừa rồi cậu có nghe thấy ai đang nói không?”
Phong Xán đứng ở phía trước có chút mê mang, nhìn đến Tang Nhất Cầmxong, nháy mắt nói: “Dương Viễn, vừa rồi bên tai mình vang lên âm thanhrất khó nghe.”
Dương Viễn đau lòng nhìn hắn, “Phong Xán, chấp nhận nghe đi, dù sao cũng là dưới tình huống bên ngoài, chúng ta không thể mong người khác khôngnói được, chỉ là đáng thương cho ba người chúng ta, vẫn là Giang Thầntốt, lớp trưởng có thể đứng ở trên đầu.”
Ứng thiên thêm câu: “Nếu cậu muốn đứng cạnh cậu ấy, cũng có thể.”
Dương Viễn vội vàng lắc đầu, “Hay là thôi đi, cái đó gọi là hy sinh cáitôi thành toàn tập thể, mình là muốn đi lên, không phải còn lại haingười các cậu nữa sao.”
Phong Xán: “Dương Viễn, mình cảm thấy nếu là cậu lên phía trước được chúng mình càng vui vẻ hơn.”
Dương Viễn có chút không hiểu, “Vì sao, chẳng lẽ cậu lo lắng Giang Thần nhàm chán?”
Ứng Thiên không chút lưu tình nào đả kích: “Không, ý của Phong Xán là cậu quá ồn.”
“Được lắm, hai người các cậu, mình đây là vì ai hả, còn không phải là vì công tử của chúng ta sao!”
Mặc Khuynh Thành vô tội trúng đạn hỏi: “Dương Viễn, chuyện này sao lại còn có phần của mình?”
Dương Viễn không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành nhớ tên anh ta, có chút khẩn trương khụ một tiếng.
“Khụ, công tử, công tử lại không hiểu, tuy nói trên đời này người đángghét rất nhiều, nhưng không phải không có xuất hiện trước mặt người, vừa lúc nãy, có tiếng muỗi vo ve cực kì chán ghét bay quanh người, chỉ làngười khoan hãy nói, con muỗi này thực sự quá ngu ngốc, vốn là nhìn chằm chằm vào người, muốn cắn một phát, nhưng lại không biết thu liễm mộtchút, quang minh chính đại xuất hiện ngay trước mặt, thật giống như làngười không biết nó là muốn cắn người vậy.”
“Ha ha.”
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng cười, đến ngay cả Mặc Khuynh Thành cũng có chút buồn cười nhìn anh ta.
Dương Viễn cũng không thèm để ý, ngược lại càng thêm tích cực nói: “Cácngười đừng có cười, ngẫm lại xem, tôi nói đúng hay không đi, dù sao làtôi chịu không nổi, nhìn thấy mấy con muỗi đó liền muốn bắt được, đángtiếc, vóc dáng không nhỏ, rất lo lắng bắt được rồi có đánh luôn lục phủngũ tạng ra không nữa.”
“Ha ha ha...”
Lần này, người ban đầu có chút nín cười hoàn toàn không nhịn nổi nữa.
Lê An An cười đến ngửa người ra sau, tựa vào trên người Mặc Khuynh Thành.
“Ha ha ha, Khuynh Thành, người này nói rất đúng, đúng rồi, cậu tên là gì?”
Dương Viễn lơ đễnh nói: “Tôi là Dương Viễn, Dương trong cây dương, Viễn trong rộng lớn.”
Lê An An cười càng thêm lớn tiếng, “Dương Viễn? Tên rất hay, thật sự là tên rất hay.”
“Tên rất hay? Bạn học Lê vẫn không cần nói đùa, quá phổ thông rồi.”
Lê An An nghiêm túc thật sự nói: “Một chút cũng không phổ thông, DươngViễn Dương Viễn, không phải là đem người nào đó đuổi đi xa thôi.”
Có thể thi đỗ Đại học Đế Đô nào có ai ngu dốt, nghe được, rất nhanh liền hiểu rõ thâm ý trong đó.
“A, không nghĩ tới cái tên Dương Viễn này còn có ý tứ như vậy, không sai không sai, về sau, gặp phải ruồi muỗi hay bọ gì đó, cứ để Dương Viễn.”
“Ý kiến hay, về sau kí túc xá của chúng ta không cần mua điện hương muỗi nữa, lại tiết kiệm được một chút tiền.”
“Ai, các cậu nói như vậy, nữ sinh bọn tôi làm sao bây giờ, chúng tôikhông có Dương Viễn này, sau này những thứ đồ chơi này cũng không ít.”
Mặc Khuynh Thành vỗ vỗ Lê An An, thật sự nói: “Ai nói chúng ta cần Dương Viễn, không phải còn có cậu sao.”
Hứa Tịnh cũng nói: “Đúng vậy, An An, không phải trước đây cậu nói toàn bộ cứ để cho cậu mà, thế nào, hối hận rồi hả?”
Lê An An hắng giọng, ưỡn ngực, “Nực cười, lão nương là loại người sẽ sợhãi sao! Mình là lo lắng, hiện tại muỗi nhiều như thế, chỉ có điều mộtmình mình không đủ đâu, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?”
Dương Viễn vỗ ngực, bảo đảm nói: “Bạn học Lê không cần lo lắng, có mìnhbên cạnh công tử, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ con muỗi nào.”
Lê An An một bộ “Trẻ nhỏ dễ dạy”, “Bạn học Dương Viễn, như vậy về sau liền vất vả cho cậu rồi.”
Dương Viễn rất nghiêm túc nói: “Không vất vả không vất vả, đoàn thị vệphục vụ vì công tử, đó đều là vinh quang, các cậu nói, có đúng không!”
“Đúng vậy, ngay từ đầu chúng tôi còn tưởng rằng không có đất dụng võ,hiện tại tốt rồi, chỉ cần công tử nói đi chỗ nào, chúng tôi nhất địnhđưa ngài bình an đến đó.”
“Đoàn thị vệ tồn tại chính là vì bảo đảm an toàn cho công tử, người không liên quan liền cứ để cho chúng tôi!”
Lê An An cực kì hài lòng, nháy nháy mắt với Hứa Tịnh, “Thấy không, đâymới gọi là hội người quản lý, về sau á, những chuyện cưỡng chế đuổi muỗi đi, liền không cần An ma ma mình đây tự mình ra tay nữa.”
Hứa Tịnh có chút khinh thường nhìn chằm chằm cô, không nghĩ tới người này lại ôm tâm tư như vậy, quá hư hỏng!
Mặc Khuynh Thành lại kéo cô lại, lại vẫn đặc biệt nhích đến gần chỗDương Viễn, “Hứa Tịnh, mình cảm thấy chúng ta vẫn nên đứng xa An An mộtchút thì tốt hơn.”
Cô thực sự để cho Hứa Tịnh đi đến.
“Công tử, đây là vì sao?”
Mặc Khuynh Thành: “Lê An An, Lê An An, ra đi bình an! Bản công tử vậy mà đem tai họa đặt tại bên người lâu như vậy, thật sự là quá tệ rồi.”
Hứa Tịnh cũng nói: “Công tử nói như vậy, mình ngược lại cảm thấy giốngnhư chỉ cần cùng An An xuất hiện ở đâu, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện, hóara là có chuyện như vậy, công tử, nếu không chúng ta vẫn không cần nhưvậy nữa, quá nguy hiểm rồi.”
“Ừ ừ, đề nghị của tiểu Tịnh đúng tâm của Bản công tử, nếu không chuyện này liền để cậu đến an bài rồi hả?”
“Nô tỳ tuân lệnh, nhất định không cô phụ tín nhiệm của công tử.”
Lê An An ở một bên tức giận đến phổi cũng phải bùng nổ, cặn bã sao lạicó liên quan tới tên mình được, cô cực kì vô tội nha! Rõ ràng là cô cùng Mặc Khuynh Thành đến đâu cũng sẽ gặp chuyện không may, với cô không cómột xu quan hệ nào!
“Khuynh Thành, cậu thật sự là rất xấu xa, tên của mình thì làm sao, đừng giải thích vớ vẩn, thật là, tên của mình nghe rất hay! Bình an, rõ ràng là cậu cùng mình ra ngoài, mấy con muỗi này mới quấy rầy, nếu không thì tuyệt đối sẽ càng nghiêm trọng!”
Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, ngón tay xoa xoa cằm, trầm tư một chút, hỏi: “Dương thị vệ, ý kiến của các cậu thế nào?”
Dương Viễn bị gọi tên thật sự suy nghĩ một giây, sau đó nói: “Công tử,nếu không người đem An ma ma đưa cho chúng tôi thẩm vấn điều tra, nếu là không có tai họa ngầm gì với người, chúng tôi sẽ thả cô ấy ra.”
Lê An An đầu tiên không liên quan rồi.
“Dương Viễn, cậu nha không muốn lăn lộn có phải hay không, tôi đúng làAn ma ma, tâm phúc lớn nhất bên người công tử, cũng dám châm ngòi quanhệ với công tử, công tử, đánh anh ta!”
Mặc Khuynh Thành liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói: “Làm càn, vậy màđể cho Bản công tử tự mình ra tay, thật sự là quá sủng cậu rồi, Dươngthị vệ, tôi cảm thấy biện pháp của cậu rất hay, bao giờ hết đại hội,liền mang An ma ma đi đi.”
“Vâng ạ.”
Lê An An trực tiếp dậm chân tại chỗ, đuôi ngựa sau đầu không ngừng đung đưa, vừa lúc, thoáng qua trên mặt Tang Nhất Cầm.
“Lê An An, cô nháo đủ chưa, bản tiểu thư biết bản thân xinh đẹp hơn cô,nhưng cô không thể như vậy mà nhìn không được, thế nào, muốn dùng đuôingựa hủy đi dung nhan của tôi? Nghĩ thật hay!”
Trong lòng vừa lúc có một đống phát tiết không nổi, Lê An An nhìn Tang Nhất Cầm chặn thẳng họng, nào có quản là đổng sự

cungchieu.png
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK