• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

< id="divcontent">Trời mùa hè luôn luôn sáng cực kì sớm, mà lúc này sinh viên năm nhất Đại học Đế Đô, lại vẫn ở trong chăn miễn cưỡng rời giường.
“Két.”
Mặc Khuynh Thành mở cửa phòng, nghe căn phòng lặng yên không một tiếng động, không tự chủ được bước chậm rãi.
Lấy ra nồi nhỏ đã chuẩn bị tốt ngày hôm qua, mở bao gạo ra, rửa sạch rồi cho vào nồi, đổ thêm lượng nước vừa phải, bắt đầu nấu cơm.
Tuy trường học có văn bản quy định rõ ràng là không được sử dụng mấy bếp điện nhỏ này, nhưng đối với căn kí túc xá chỉ có ba người bọn họ mànói, tạm thời không cần suy xét vấn đề bên trong.
Rất nhanh, hương thơm từ từ tỏa ra, bay khắp căn phòng.
“Thơm quá, thơm quá, Khuynh Thành, đây là cậu nấu à? Không nghĩ tới cậu còn khéo tay như vậy.”
Hương thơm hấp dẫn Lê An An đầu tiên, áo ngủ truyền thống, cởi bỏ haicúc áo ra, bộ dáng tóc quăn cũng bởi vì ngủ một giấc mà liền rối thànhmột nùi, một đôi mắt còn chưa tỉnh táo hẳn chớp chớp nhìn nồi cháo đangbốc khói, trong không gian an tĩnh còn có thể nghe được tiếng nuốt nướcmiếng.
Mặc Khuynh Thành cốc vào đầu cô, nói: “Nơi này trừ mình ra còn có ai, nhanh đi rửa mặt, để còn đến phòng học nữa.”
“Được, cậu chờ mình rồi cùng ăn nha!”
“Biết rồi.”
Sau đó không lâu, Hứa Tịnh cũng rời giường, kinh ngạc nhìn trên bàn nhỏ ở phòng khách tỏa ra mùi khói nghi ngút, có chút khó tin nói: “Công tử,cậu vậy mà còn biết nấu ăn!”
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ, bản thân biết nấu ăn là chuyện không thể tin nổi vậy sao?
“Mình biết nấu ăn thì có gì kì quái?”
Hứa Tịnh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Công tử, cậu biết nấu ăn khôngphải là kì quái, là quả thực làm cho người ta khó mà tin được! Đây tuyệt đối sẽ xếp vào đại kì tích thứ tám thế giới!”
Mặc Khuynh Thành: “...”
Dưới tình huống nói không thông, cô chỉ có thể im lặng lấy sandwich mua từ tối qua từ trong phòng ra.
“A, sandwich, Khuynh Thành cậu thật sự là quá tốt, mình còn tưởng rằng sáng nay phải đói bụng đi học!”
Lê An An cực kì tự giác lấy sandwich, tùy ý xé túi bóng ra, há mồm liền cắn một cái.
Hứa Tịnh: “An An, chẳng lẽ cậu quên tối qua còn mua về một túi lớn mì ăn liền sao?”
Cô còn tưởng rằng là vì dự phòng đi muộn sẽ chuẩn bị như vậy.
Lê An An mồm miệng không rõ nói: “Mì ăn liền nào có ngon bằng mấy thứ này, cậu cũng nhanh chút, nếu không thực đến muộn đấy.”
“A... A...”
Mặc Khuynh Thành đem cháo trắng nấu cực kì đặc, cho cô cùng Hứa Tịnh một chén, còn lại toàn bộ đều vào bụng Lê An An.
Lê An An thỏa mãn xoa xoa bụng, nằm ở trên ghế sofa, “Cuộc sống đại học như vậy mới là sống, quả thực quá vẹn toàn luôn rồi.”
“Bốp.”
Hứa Tịnh ném một đôi bao tay trên mặt cô, “Lê An An, nhanh đi rửa bát, đừng có lười biếng nữa.”
“Biết rồi.”
Ba người thu dọn một lượt xong, Mặc Khuynh Thành đối diện với cửa phòng, thoáng dừng bước.
Lê An An cẩn thận nói: “Tang Nhất Cầm? Cũng không biết người này hôm nay có thể tới kí túc xá không?”
Hứa Tịnh đâu có quản mấy thứ này, vội vàng nói: “Được rồi, đi nhanh đi, bị muộn rồi.”
Đại học Đế Đô khoa tài chính, ở phía đông của trường, là một trong cáckhoa nổi tiếng nhất, không chỉ có lịch sử lâu nhất, còn có nhiều học giả tài chính nổi tiếng thế giới, sinh viên đổ xô về học.
Dưới tòa nhà bốn tầng, càng ngày càng nhiều sinh viên tiến vào.
Khoa Tài chính lớp 12 ban 101.
Trong phòng học tiếng nói nháo loạn vọt lên, ngồi cùng một chô phần lớnlà sinh viên cùng ở kí túc xá, bởi vì tối hôm qua ở chung, mọi ngườitrong lúc đó nhất định đều có tình hữu nghị.
“Các cậu xem, bộ dáng nữ sinh ban chúng ta không tệ nha, cái cậu ngồi ở cửa sổ kia, chân thật là dài, quả thực rồi!”
Dương Viễn, là tân sinh lần này, ngồi xung quanh, chính là bạn cùng phòng kí túc xá của cậu ta.
Ứng Thiên: “Hóa ra cậu thích thể loại này, xem lớp trang điểm của cô tađi, đảm bảo khi tẩy trang đi liền là khủng long! Có phải không, GiangThần?”
“Ừ.”
Dương Viễn vẫy vẫy tay, ghét bỏ nói: “Các cậu đừng để ý tới cậu ta, người này cứ như vậy đấy! Phong Xán, cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Mình đang nghĩ, lần này, giống như có một đại nhân vật đến đây!” Phong Xán thần bí nói.
“Phong Xán, cậu nghe được tin đó ở đâu, đại nhân vật? Không thể nào.”
Phong Xán chỉ vào một cậu bạn mập mạp cách đó không xa, “Đó, thấy người kia không, được gọi là mật thám!”
Dương Viễn cẩn thận đánh giá một phen, không thể tin được nói: “PhongXán, chắc cậu không bị lừa chứ, tên gia hỏa như vậy mà là mật thám?”
Phong Xán: “Cậu lại vẫn không tin, thời điểm cậu ta học trung học, chính là mật thám của Nhất Trung, kết quả cậu có biết không, cậu ta vậy màtrước khi vào học, đem rất nhiều tình huống ở Đại học Đế Đô hỏi thăm rõràng, từ chủ tịch hội sinh viên đang theo đuổi người nào, đến món ănngon của căn tin trường là món nào.”
“Thật sự thần kì như vậy? Vậy cậu có hỏi đại nhân vật kia là ai không?”
Phong Xán buồn rầu nói: “Mình đương nhiên có hỏi, nhưng mà cậu ta nói,hôm nay liền biết, đây không phải là khơi lên tính tò mò của người khácsao!”
“Cắt, mình nói tới cái gì vậy, cậu ta chính là một kẻ lừa gạt! Nếu không gạt thì làm sao lại không nói tên.”
“Đúng vậy, Phong Xán, cậu cũng đừng khờ dại tin tưởng cậu ta, đại nhân vật nào, khẳng định là lừa gạt!”
“Không phải.”
Ba người: “A?”
Giang Thần bình tĩnh nói: “Các cậu đừng quên, công tử đúng là tân sinh năm nay.”
Công tử?
Người nghe được đều chấn kinh tại chỗ.
Giang Thần tiếp tục nói: “Nghe được từ mật thám ở cùng trường trung học với công tử, có lẽ cậu ấy nói thật.”
Khó tin được, bộ dáng cậu ta hít thở gấp nói ra một câu như vậy.
Phong Xán có chút không xác định hỏi: “Giang Thần, cậu nói công tử là ai?”
Dương Viễn vừa nghe, bất mãn nói: “Phong Xán, cậu quả thực quá lạc hậu rồi! Vậy mà lại không biết công tử là ai!”
Phong Xán sờ cái ót, “Mình biết công tử, nhưng là không biết các cậu nói công tử là ai.”
Giang Thần nhìn về phía cửa, ánh mắt hiện lên ánh sáng, “Đây chẳng phải đến sẽ biết sao.”
Mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy ba người Mặc Khuynh Thành xuất hiện ở đó.
“Là cô?”
Tang Nhất Cầm ngồi ở cửa sổ đứng lên, vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm Mặc Khuynh Thành.
Ba người cùng nhìn lại, Húa Tịnh không có gì ngoài vẻ mặt mơ hồ, MặcKhuynh Thành lại lạnh nhạt, mà Lê An An lại mang biểu tình “Sao đến chỗnào cũng có thể gặp được cô ta”.
Tang Nhất Cầm không có để ý đến vì sao phòng học đột nhiên trở nên yêntĩnh, cô ta chỉ biết là sáng nay sau khi tỉnh lại, liền muốn gọi điệnthoại cho cha khai trừ người này, cô ta cũng không biết tên người này,bực tức như vậy vẫn là lần đầu tiên, không nghĩ tới ông trời lại chiếucố cô ta như vậy, vậy mà để cho tiện nữ này học cùng ban với mình, đượcrồi, cô ta cũng không nóng lòng muốn khai trừ người này rồi, giữ lại từtừ bắt nạt.
Nghĩ như vậy, tích tụ trong lòng tiêu tán đi rất nhiều, biểu tình trênmặt cũng hòa hoãn không ít, chỉ là bộ dáng cao ngạo vẫn không thay đổi.
“Này, chúng ta trái lại thật có duyên phận, chuyện tối qua, tôi còn nhớ rõ đấy.”
Mặc Khuynh Thành: “Cảm ơn nhớ đến, cũng không biết tối qua ngủ có ngon không?”
Tang Nhất Cầm nghiến răng nghiến lợi cười: “Ngon, đương nhiên ngon, nếu không bởi vì cô, tôi còn chưa từng ngủ dễ chịu như vậy.”
“Vậy sao, không cần cảm ơn tôi, tôi là Lôi Phong.”
“Phì...”
Lê An An không chút do dụ nở nụ cười, trong lòng yên lặng cho Mặc Khuynh Thành một cái khen ngợi.
Tang Nhất Cầm tức giận đến thiếu chút nữa mắng to, nhưng nghĩ đến hoàncảnh bây giờ, mạnh mẽ nhịn xuống, đầu gối đau đớn, tối hôm qua cộng thêm vũ nhục hiện giờ, món nợ này, cô nhất định nhớ kỹ!
Cô ta vốn muốn nói thêm, vừa lúc ở cửa xuất hiện một bóng người.
“Mấy đứa đứng ở cửa làm cái gì, còn không mau tìm chỗ ngồi xuống.”
Ba người: “Chào thầy, thực xin lỗi.”
Nói xong, ba người chạy về phía Bao Thính Cường.
Vừa mới ngồi xuống, Lê An An đã nói: “Hắc, không phải cậu mật thám sao, hóa ra Mặc Khuynh Thành tìm cậu giữ chỗ, cảm ơn!”
Bao Thính Cường cười tít mắt nói: “Không cần khách khí, vì công

cungchieu.png
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK