• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùng bảy tháng sáu, ngày Hoa Hạ thi tốt nghiệp trung học.
Hôm nay, các nhà rối rít dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng đặc biệt cho con của mình- một cái bánh tiêu, hai quả trứng gà.
Trên bàn ăn Mặc gia, cũng bày bữa sáng như vậy.
“Cục cưng, mau ăn mấy món này đi, chính xác có thể đạt một trăm điểm.” Mặc Tuyển Thần lôi kéo Mặc Khuynh Thành ngồi vào ghế.
Mặc Khuynh Thành nhìn bữa sáng kinh điển kia, khóe miệng giật giật, bài thi bây giờ đều là một trăm năm mươi điểm, nếu thật là một trăm điểm, trực tiếp đi chết được rồi.
Nhưng cô vẫn cầm đũa lên ăn.
Bởi vì hôm nay, Mặc Giác cũng xin nghỉ để chạy về.
Anh phong trần mệt mỏi nhìn Mặc Khuynh Thành ăn điểm tâm, nhìn có chút hả hê nói: “Rốt cục cũng đến lượt em gái ăn bữa ăn sáng như này rồi.”
“Ưm.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp nhét quả trứng gà vào trong miệng Mặc Giác.
Đôi mắt Mặc Giác mở to, trong miệng vang lên tiếng ô ô.
Mặc Khuynh Thành cong mắt, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
“Tiểu tử thối, ai cho con ăn trộm trứng gà của cục cưng!”
Mặc Tuyển Thần cầm cái nồi hung hăng đánh vào sau lưng Mặc Giác.
Mặc Giác vội vàng chỉ về phía Mặc Khuynh Thành, vừa chỉ chỉ trứng gà trong miệng mình.
Mặc Tuyển Thần hừ lạnh một tiếng, “Mặc Giác, con dám phá hư cuộc thi của cục cưng! Để cái mạng lại!”
Mặc Giác nhấc chân bỏ chạy, trong miệng nhanh chóng nhai xuống.
Sau khi ăn xong, cả nhà đưa Mặc Khuynh Thành đến trường học.
Cho dù là có đi sớm đi nữa, cũng vẫn bị ngăn lại trên đường.
“Muốn tắc đến khi nào đây?”
Mặc Tuyển Thần nhìn không nhìn thấy cuối một hàng dài, lo lắng không ngừng giậm chân.
“Tuyển Thần, anh đừng có gấp, nhất định có thể đến đúng giờ.”
Ngón tay Mặc Tuyển Thần không ngừng gõ tay lái, trong miệng lại nói: “Tuyết Mai, anh không có khẩn trương, anh khẩn trương lúc nào, cục cưng là giỏi nhất, nhất định sẽ không đến trễ, nhất định sẽ không...”
Ông lầm bầm cằn nhằn, khiến cho mọi người bất đắc dĩ thầm nói, còn nói không khẩn trương, vậy lúc khẩn trương là như thế này đi.
“Không đợi được nữa!” Mặc Tuyển Thần tức giận lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
“Đây là phía nam đường Thừa Đức, ông mau dẫn người tới khai con đường, nếu không con gái của tôi sẽ tới trễ cuộc thi tốt nghiệp trung học mất!”
Rống xong từ cuối cùng, “Ba” một tiếng cúp điện thoại.
“Cạc cạc cạc.”
Mặc Khuynh Thành cảm thấy đặc quyền này dùng thật tiện.
Không quá mấy phút, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên.
“Một, hai một hai...”
“Đát đát đát đát...”
Một người chạy chậm đến trước cửa xe.
“Cốc cốc.”
Mặc Tuyển Thần hạ cửa kính xe xuống, liền nghe được tiếng người kia nói: “Báo cáo, Đại đội trưởng liên đội 103 Quý Dũng Tiền có mặt.”
Mặc Tuyển Thần làm bộ ra dáng rất nghiêm túc, “Các cậu nhanh khai thông con đường này nhanh lên chút, không thể để cho học sinh đi thi bị trễ giờ được.”
“Vâng!”
Một dám người mặc quân trang xanh biếc từng chiếc từng chếc một được mở ra, trong mười năm phút đồng hồ, con đường được khai thông xong.
Mặc Tuyển Thần uy phong lẫm liệt lái xe của mình chào bọn họ rồi rời đi.
Hành trình phía sau rất thuận lợi, bọn họ rất nhanh đã đến được trường học.
Vận khí của Mặc Khuynh Thành rất tốt, cô đã ở cuộc thi ở Nhất Trung.
Chủ nhiệm lớp Cao Kiện đứng ở cửa, nghiêm túc dặn dò mấy học sinh bên cạnh.
Đám người Mặc Tuyển Thần đưa Mặc Khuynh Thành tới trước mặt của ông.
Cao Kiện nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện cảnh đẹp, bật cười nói: “Vốn là tôi còn đang suy nghĩ là con nhà nào có thể xinh đẹp như vậy, hóa ra là bạn học Mặc.”
Mặc Khuynh Thành cười nhẹ: “Chào thầy Cao.”
“Chào bạn học Mặc, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?”
Mặc Khuynh Thành nhìn về phía túi tài liệu trong suốt trong tay Mặc Dận, gật đầu một cái.
Cao Kiện xác định đồ của cô xong, đem thẻ dự thi cho cô.
“Cầm chắc thẻ dự thi, sau đó vào phòng khi không cần phải khẩn trương, gặp phải đề khó thì bỏ qua, làm xong cái khác rồi quay làm cũng được, viết xong nhớ kiểm tra lại thêm mấy lần, đừng có nộp bài thi trước...”
Mặc Khuynh Thành vừa nghe, vừa gật đầu, nhưng chỉ có Mặc Dận biết rõ, cô là vào tai trái ra tai phải.
“Được rồi, như vậy đủ rồi, em cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Cao Kiện phải đi dặn dò các em học sinh khác.
Mặc Dận kéo cô tới chỗ mát, hỏi: “Cục cưng, không cần khẩn trương.”
Mặc Khuynh Thành cắn cắn môi, làm bộ như khẩn trương nói: “Nhưng, nhưng mà, em rất khẩn trương.”
Mọi người vừa nghe xong, liền nóng nảy.
Mặc Tuyển Thần: “Cục cưng, con không cần lo lắng, không phải chỉ là thi tốt nghiệp trung học thôi sao, thi không được thì cùng lắm chúng ta tìm quan hệ.”
Lan Tuyết Mai trực tiếp đẩy ông ra, dịu dàng nói: “Cục cưng, con đừng nghe cha con nói bậy, nhưng mà có câu cha con nói rất đúng, chẳng qua là thi tốt nghiệp trung học thôi sao, cũng không phải là để cho con kết hôn sống chết, không cần khẩn trương, cuộc sống quan trọng nhất cũng không phải là thi tốt nghiệp trung học.”
Mặc Giác cũng nói: “Đúng vậy, em đừng có lo lắng, anh hai của em khi đó thi tốt nghiệp trung học, cũng bởi vì quá lo lắng, mới thi được thủ khoa.”
“Tiểu tử thối, con nói cái gì đó, có liên quan gì đến thủ khoa đâu.”
Mặc Giác nghiêng đầu, nói: “Không phải lúc đấy cha cũng nói như vậy sao, nói thế nào thì cũng là nhìn thấy con không vừa mắt, một nhà thủ khoa, kết quả còn ra một người kém một chút thủ khoa đây.”
Mặc Tuyển Thần chuyện đương nhiên nói: “Dĩ nhiên! Con có thể so sánh với cục cưng sao, con gái không cần khổ cực như vậy.”
Khổ cực?
Mặc Giác nhìn kể từ sau này trở lại, buổi sáng vẫn ngủ thẳng đến mười giờ, dậy xong liền ăn trưa, ăn xong lại tiếp tục ngủ, tỉnh ngủ liền ăn cơm tối, ăn tối xong lại ngủ...
Cứ một vòng như vậy, đến tận ngày thi tốt nghiệp trung học.
Khóe miệng anh không khỏi giật giật, đây chính là sự khác biệt giữa con gái và con trai sao? Nếu đúng là như vậy, cần xin trở về bụng mẹ một lần nữa, anh muốn là con gái, làm con gái, con gái!
Mặc Khuynh Thành còn làm mặt khẩn trương, nói: “Dận, rất lo lắng làm sao bây giờ, Dận, Dận, Dận...”
Từng tiếng kêu vội vã, làm cho Mặc Dận đứng nhũn ra, trong lòng như núi băng đang chảy ra, nước chảy róc rách xuống toàn thân.
Bây giờ Mặc Dận không nghĩ ra cách giải quyết khẩn trương như thế nào, chẳng lẽ muốn anh thi thay? Anh rất sẵn lòng, nhưng mà giám thị sẽ không cho nha.
“Cục cưng, em nghĩ làm thế nào?”
Trong mắt Mặc Khuynh Thành mang theo giảo hoạt, trên mặt tiếp tục ấm ức nói: “Muốn hôn hôn...”
“Ầm.”
“Bịch.”
Mặc Dận ngây ngốc nhìn Mặc Khuynh Thành, cô ấy vừa nói cái gì, hôn? Muốn hôn mình? Muốn mình hôn cô ấy?
Anh cảm thấy đầu óc của mình rất nhanh nhạy.
Mà Lan Tuyết Mai cùng Mặc Giác còn lại là cười trộm. Ai u, mau hôn đi, nhanh, lên, không được do dự, ôm lấy hông của nó, giống như một người đàn ông hôn xuống!
Nhưng Mặc Dận một chút động tác cũng không có, Mặc Tuyển Thần liền trực tiếp kéo Mặc Khuynh Thành về phía sau, mặc cảnh giác nhìn Mặc Dận.
“Cục cưng, con bé nó căng thẳng, sao có thể tùy tiện đòi hôn với người đàn ông xa lạ được, nhất là loại người này, dáng dấp khuôn mặt đều đẹp, nhưng thật ra là lòng lang dạ sói, con tuyệt đối không thể làm tiếp.”
Lan Tuyết Mai trực tiếp đá Mặc Tuyển Thần ra, tức giận nói: “Mặc Tuyển Thần, rốt cuộc nó có phải là con trai của anh không vậy!”
Mặc Tuyển Thần hắng giọng nói: “Giành cục cưng với anh đều không phải là người nhà!”
Mặc Khuynh Thành bị ông ôm vào trong ngực, trong lòng buồn nôn, không phải chỉ muốn hôn nhẹ một cái thôi sao, cần gì phải phản ứng quá như vậy? Phải biết, ở nước ngoài hôn nhẹ là cách để chào hỏi thôi.
Mặc Dận từng bước đi về phía trước, nói: “Cha, cha ôm làm cục cưng không thấy thoải mái.”
Mặc Tuyển Thần buông lỏng ra một chút, sau lại tăng thêm cảnh giác, sao người này có thể hiểu rõ cục cưng như vậy, chẳng lẽ là đã sớm có mưu đồ rồi?
Mặc Tuyển Thần: “Mặc Dận, con lui về sau hai bước, đúng, lui về sau nữa đi, sau này con giữ đúng khoảng cách ba thước với cục cưng đi.”
Lan Tuyết Mai trực tiếp nghe không vô, níu lấy lỗ tai của ông, nói: “Cục cưng con mau vào trong đi, mẹ đưa cha của con về trước.”
Mặc Giác theo sát nói: “Em gái, chúc em thi đạt thủ khoa nha, anh cũng đi trước đây.”
Mặc Dận từ từ đi lên trước, có chút lắp bắp nói, “Cục, cục cưng xem, anh cũng đi đây.”
“A, đứng lại!”
Mặc Khuynh Thành ngăn anh lại, nói: “Em còn muốn hôn nhẹ nữa!”
Mặc Dận chưa từng giống như bây giờ, có chút không biết làm sao, tim đập rộn lên.
Khẽ nhếch miệng, không biết nên nói cái gì.
Mặc Khuynh Thành trực tiếp nắm lấy cổ áo anh.
“Chụt.”
Tiếng vang lên, Mặc Dận sửng sốt, lén nhìn Lan Tuyết Mai cùng Mặc Giác kích động, Mặc Tuyển Thần nổi cơn thịnh nộ.
Mặc Khuynh Thành buông cổ áo ra, vuốt vuốt, sau đó lấy túi đồ, đắc ý nói: “Em vào phòng thi đây.”
Mặc Dận nhìn bóng lưng xa dần của cô, tròng mắt u ám.
Hôm nay thi số học đầu tiên, bài thi tới tay, Mặc Khuynh Thành nhanh chóng liếc mắt nhìn, sau đó đợi lúc chuông reo bắt đầu, lưu loát viết.
Thầy giám thị có một người là giáo viên của Nhất Trung, bà ấy sớm đã nghe nói lớp mười hai có một người tên là Mặc Khuynh Thành, lúc học lớp mười đã xin treo học tịch, sau đó lại xảy ra chuyện bị bạn cùng lớp bỏ thuốc, may mắn là, cô ấy được người ta cứu, sau đó lại biến mất.
Vốn cho là cô sẽ không tham gia thi tốt nghiệp trung học, không nghĩ tới cô tới, chẳng qua là...
Tỉnh Cần chau mày, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, tốc độ nhanh như vậy, độ chính xác có thể có bao nhiêu, xem ra là cô bỏ qua rồi.
Lúc này, Mặc Khuynh Thành buông bút xuống, cầm bài thi tới trước mặt của bà.
“Thưa cô, em muốn nộp bài thi.”
Lúc này mới qua được nửa tiếng!
Tỉnh Cần khuyên, “Bạn học Mặc, em kiểm tra bài lần nữa đi, 45 phút sau mới có thể nộp bài thi.”
Dù sao cũng là một học sinh trung học, có thể khuyên nhủ liền khuyên nhủ.
Mặc Khuynh Thành cầm bài thi trở lại chỗ ngồi, trực tiếp nằm xuống.
Văn Tư Tư cùng phòng thi thấy được, trực tiếp giễu cợt hừ một tiếng, không biết làm còn xấu hổ.
“Không được nhìn xung quanh.”
Tiếng của thầy giám thị, làm cho Văn Tư Tư ném lại suy nghĩ, nghiêm túc làm bài thi.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành suy nghĩ chuyện bận bịu mấy ngày nay.
Từ Lập nói muốn gặp mặt một lần, cũng không biết bọn họ rảnh rỗi cỡ nào, lại muốn gặp mặt. Còn có mấy từ chối lời mời của mấy công ty trước đó, nhận được mấy quảng cáo rất tốt, nếu mình không chụp, Lê An An nhất định sẽ đánh chết mình.
“Ai.”
Mặc Khuynh Thành có cảm giác Lê An An mới thích hợp làm tổng giám đốc, yêu tiền như yêu nước, thật là đủ rồi.
“Được rồi, hiện tại ai muốn nộp bài trước có thể nộp bài.” Một giám thị khác nói.
Mặc Khuynh Thành nghe được lập tức đứng lên, hoàn toàn không để ý đến Tỉnh Cần.
Tỉnh Cần nhìn bài thi trước mặt, một lần nữa không từ bỏ ý định hỏi: “Bạn học Mặc, thật không cần kiểm tra lại nữa sao?”
Mặc Khuynh Thành lắc đầu một cái, không có gì để kiểm tra.
Tỉnh Cần bất đắc dĩ nhận lấy bài thi, trong lòng khóc lóc kể lể, hiệu trưởng, bà đã khuyên rồi, không thể trách bà nha!
Mặc Khuynh Thành cầm túi đồ mang theo ánh mắt của mọi người rời khỏi phòng thi.
Tỉnh Cần nhìn bài thi trong tay, có chút phức tạp, bài thi này cũng không quá khó, làm sao lại nộp bài nhanh như vậy, chẳng lẽ đả kích lớn một năm trước, làm cho cô ấy không có cách nào học tập được?
Không thể không nói, bà đã đoán trúng được một chút, chỉ là bận rộn quá đến không có thời gian học tập thôi.
“Cô Tỉnh, học sinh kia là ai?” Vị giám thị khác Từ Bằng tiến lên hỏi.
Tỉnh Cần hai tay khoanh lại, bất đắc dĩ nói: “Chính là Mặc Khuynh Thành đó.”
“Mặc Khuynh Thành? Chính là người diễn Ngọc Diễn công tử hả?”
Từ Bằng kích động thét lên, ở bên trong phòng thi an tĩnh có vẻ chói tai.
Tỉnh Cần cũng kinh ngạc: “Thầy Từ biết sao?”
Từ Bằng ho khan một tiếng, che giấu lúng túng vừa rồi, “Khụ, vợ tôi với bọn nhỏ cũng thích người này, sau lại vừa nhìn thấy, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Tỉnh Cần cười cười, cũng chỉ là không tệ lắm, nhìn dáng vẻ của thầy ấy vừa rồi, rõ ràng chính là rất thích, chỉ là chuyện như vậy bà cũng sẽ không vạch trần.
“Cô Tỉnh, tôi có thể xem bài thi của em ấy một chút hay không?” Thầy Từ có chút xin lỗi nói.
Tỉnh Cần rất sảng khoái nói: “Dĩ nhiên có thể, chỉ là hi vọng thầy Từ không báo cáo.”
“Không sao không sao, chỉ cần là công tử viết, đều là rất tốt.”
Đúng, công tử cũng gọi lên rồi, còn nói không phải là hâm mộ.
Hiện tại Từ Bằng không quan tâm cái này, cầm lấy bài thi của Mặc Khuynh Thành, vừa nhìn vừa than thở.
“Chữ của công tử viết thật là đẹp, vừa đẹp vừa mang vẻ tiêu sái, câu trả lời cũng đơn giản, tôi cũng không nghĩ làm được như vậy, công tử quả nhiên lợi hại.”
Tỉnh Cần nghe hết, cái gì mà vừa xinh đẹp vừa tiêu sái, không phải là chữ viết ngoáy sao, nhưng sau đó là chuyện gì vậy, còn lợi hại? Chẳng lẽ cô ấy thực sự làm bài trong thời gian ngắn như vậy?
Tỉnh Cần mang theo thái độ nghi ngờ nhìn sang, nhìn kĩ một cái, bà liền không thể rời bỏ phần bài thi này.
Khác với chữ viết ngoáy bình thường, chữ của Mặc Khuynh Thành, theo cố gắng một năm, trong đó có chứa một chút khí phách, nét bút sắc bén kia nếu là nói trước là không biết do Mặc Khuynh Thành viết, bà tuyệt đối không tin.
Hay nói chính xác hơn, chỉ mới vừa rồi thôi, bà cũng biết, Mặc Khuynh Thành tuyệt đối là viết phần bài thi này.
Cứ như vậy, hai người không ngừng nhìn đề thi, vẻ mặt lại càng ngày càng khiếp sợ.
Văn Tư Tư nhìn bộ dạng của hai người giám thị, trong lòng vô cùng bất an.
Chuyện gì đã xảy ra, bọn họ xem lâu như vậy, chẳng lẽ Mặc Khuynh Thành thật sự làm xong bài thi trong vòng 30 phút?
Không!
Tuyệt đối không thể nào!
Mặc Khuynh Thành chưa từng lợi hại như vậy, Văn Tư Tư, mày phải tỉnh táo lại, đừng có đoán mò.
“Các em học sinh, cách thời gian kết thúc cuộc thi, còn 30 phút.”
Nguy rồi!
Văn Tư Tư nhìn bài thi còn một nửa chưa làm được, cùng với trước mặt, trong lòng như có hàng nghìn con kiến bò lên.
Khác với Mặc Khuynh Thành đã đi ra khỏi phòng thi.
Mặc Khuynh Thành khoan khoái bước chân từ cổng trường ra ngoài.
Các phụ huynh dưới bóng râm thấy cô đi ra, liền vội vàng tiến lên hỏi.
“Vị bạn học này, sao cháu lại ra nhanh như vậy, phần thi này quá khó sao?”
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Bào thi hôm nay không khó, có chỗ hơi khó thì chỉ cần đổi hướng suy nghĩ là được.”
Các phụ huynh nghe nói như vậy, thoáng yên tâm.
Một ngày rưỡi sau, Mặc Khuynh Thành đều là người nộp bài thi sớm nhất, rời khỏi phòng thi, cô chậm rãi đi tới trước xe, thuần thục mở cửa xe, ngồi lên.
“Cục cưng, đã thi xong?” Mặc Dận không có nhanh chóng mở cửa xe ra, mà là mở một chai nước suối, đưa cho Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành nhận lấy uống một ngụm, sau đó nói: “Đã thi xong rồi, chúng ta đến Học viện Đế Đô đi.” Cũng không biết sau một năm anh ta, thế nào rồi.
“Được.”
Học viện Đế Đô phòng máy khoa Tài chính.
Trên màn hình máy tính, màu đen hiện đầy lên, phía trên tràn đầy hai loại đường cong màu sắc không giống nhau, hoặc cao hoặc thấp, đan vào nhau chằng chịt, liên tiếp.
Lúc này, có một người chăm chú nhìn vào màn hình. Trên sống mũi anh ta mang theo một gọng kính màu vàng, ẩn dưới mắt kính là cặp mắt lóe ra nét cơ trí sắc bén, đặt lên trên bàn gõ động tác một khắc cũng không dừng lại.
“Đát đát đát.”
“Ban Hữu, công tử tới tìm cậu.”
Lời của Quan Bình làm cho động tác trên tay của Ban Hữu dừng lại.
“Nhìn cuộc sống của anh cũng không tệ phải không.”
Mặc Khuynh Thành mang theo Mặc Dận cười đi tới.
“Xem ra một năm này cũng không tới nỗi.”
Ban Hữu nhàn nhạt nói, tròng mắt thoáng qua chút thoải mái, cô bình yên vô sự là tốt rồi.
Mặc Khuynh Thành đi tới trước máy tính, nhìn hướng đi của thị trường chứng khoán trên đó, đôi mắt cong lên, không khổ là doanh nhân kỳ tài của tương lai.
Quan Bình cao hứng nói: “Công tử, kể từ sau khi cô tới đây, đột nhiên một năm không có xuất hiện nữa, tôi còn tưởng cô không cần Ban Hữu nữa, không nghĩ tới cuối cùng hôm nay cô cũng tới.”
Trong mắt Mặc Khuynh Thành thoáng qua vẻ lúng túng, ngay lúc đó cô căn bản không nhớ tới Ban Hữu, bằng không cũng sẽ không để một năm sau mới tới tìm.
Cô giấu nội tâm xuống, nói: “Một năm, đủ để anh ấy quen thuộc với kiến thức căn bản, đến lúc đó cũng sẽ không mờ mịt lúc đầu.” Đúng, cô chính là muốn như vậy.
Quan Bình yên ổn nghe, bừng tỉnh ngộ nói: “Hóa ra là như vậy, công tử, cô thật có dự kiến trước.”
Mặc Khuynh Thành cười hắc hắc, khích lệ như vậy, cô liền mặt dày chấp nhận vậy.
Ban Hữu nhìn Quan Bình không có thuốc chữa, bất đắc dĩ đỡ trán, lời như vậy cậu ta cũng tin, mình là một chút cũng không tin, nhưng mà thế thì thế nào, Mặc Khuynh Thành tự mình giải quyết vấn đề nan giải, hơn nữa một phần là một người không dứt được giao kèo, anh không có lý do gì để vạch trần cô.
“Đã như vậy, cô cần tôi đi làm lúc nào?”
“Hôm nay.”
Tầng mười sáu tòa nhà Phong Thụy.
“Xin chào mọi người, tôi là Ban Hữu.”
Ban Hữu giới thiệu đơn giản mà dứt khoát.
Lê An An nhìn Ban Hữu, có chút kinh ngạc nói: “Khuynh Thành, cậu nói đây là Chủ tịch đại diện của chúng ta?”
“Khách quan mà nói, như thế không sai.”
“Vậy sao một năm trước cậu không dẫn anh ta tới?”
“...” Mặc Khuynh Thành sờ sờ mũi, mạnh mẽ dời đề tài.
“Ban Hữu, mọi người xem phát triển của công ty trong một năm nay một chút đi, sau đó anh xem bên kia có cần sửa đổi gì không, tôi còn có việc, đi trước.”
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
“Đứng lại!”
Lê An An cảnh giác ngăn cô lại, gương mặt không có ý tốt, “Khuynh Thành, mình cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận về cuộc sống của chúng ta.”
Mặc Khuynh Thành cười nịnh, “Mình cho là cuộc sống của chúng ta sớm đã có hoạch định.”
Tống Tiểu Bảo đẩy cặp kính, nói: “Mình cũng cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận.”
Xong đời, đây là muốn hợp nhau tấn công? Cô lại không làm chuyện gì sai cả, không phải là ngày đưa đại nhân vật đến sao, cô chính là đại nhân vật đó!
Cô vô tội nói: “Chẳng lẽ các người không thích công việc hiện tại?”
Mọi người ế một tiếng, đều là lắc đầu. Thành tích của bọn họ không kém, cuối cùng học tập vì lấy mục đích học tập lớp mười hai, bọn họ không có nhàm chán chết liền không tệ, công việc hiện tại, mặc dù bận rộn, nhưng rất thú vị, phải nói câu oán hận...
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, chính là cái người này! Bỏ rơi trông coi coi như xong, lại còn quên mất một người như vậy, phải biết, có Ban Hữu, đường đi của bọn họ có thể bớt quanh co đi bao nhiêu!
Kết quả cô lại quên mất, liền thực sự quên mất bọn họ!
Đừng tưởng rằng cô nói những lời hoang đường kia là có thể quên đi, không có cửa đâu, ngay cả cái cửa sổ cũng không có!
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên ánh sáng giống như nhau.
Mặc Khuynh Thành một năm qua đều huấn luyện được trực giác với nguy cơ, cô mơ hồ cẩm thấy có chút bất an, nhìn lại dáng vẻ ma quyền chưởng của bọn họ đang đến gần mình, không khỏi cảnh giác.
Lê An An ra tay trước, “Khuynh Thành, mình đột nhiên muốn biết một năm nay cậu tiến bộ bao nhiêu rồi, nhận một quyền của mình!”
Một quyền mạnh mẽ nhanh chóng vọt tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, cô lại nhẹ nhõm nghiêng người, tránh được lần đánh này.
Lê An An vừa nhìn, mười phần chiến đấu, một năm mà cô có thể mạnh lên nhiều như vậy sao? Rất tốt, mình không cần hạ thủ lưu tình.
Bọn họ nhìn lượt công kích này, một tránh một né, ai cũng không đả thương được ai, Cam Triết không khỏi kinh ngạc nói: “Thân thủ của Mặc Khuynh Thành tốt như vậy sao?”
Tống Tiểu Bảo cùng Tô Nhạc Thiên đồng thời lắc đầu một cái, khách quan mà nói, Mặc Khuynh Thành một năm trước, là một nữ sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, cô lúc bây giờ, chính là động tác nhạy bén, nữ sinh thân thủ thoăn thoắt.
Lúc này, Mặc Khuynh Thành cảm thấy không sai biệt lắm, một tay bắt lấy quả đấm của Lê An An, đủ lực, đẩy cô ấy ra ngoài.
“Tốt lắm.”
Lê An An nghe nói như thế, không phục nói: “Còn chưa phân thắng bại đâu.”
Mặc Khuynh Thành nắm một tay, không sao cả nói: “Tùy cậu, nhưng mà có thể sẽ mất bữa tối ở Phúc Vườn.”
Phúc Vườn!
Ánh mắt Lê An An sáng lên, khẽ nhếch miệng, thịt kho tàu móng heo, đầu sư tử, Phật nhảy tường, Thất Tinh bái Phật...
“Tối nay thật sự ăn pử Phúc Vườn!”
Mặc Khuynh Thành gật đầu một cái.
Trong lòng Lê An An chỉ có ăn tiếp tục đấu tranh tư tưởng, đồ ăn ngon, lão nương tới đây!
Phúc Vườn, mới mở nửa năm, liền được mọi người yêu thích.
Bên trong nó đầy đủ các loại món ăn của Hoa Hạ, thậm chí ăn đến nghiện.
Chỉ là giá cả có chút đắt đỏ, khiến cho Lê An An cũng rất muốn đến ăn một lần.
Đi vào Phúc Vườn, Lê An An không ngừng chụp hình.
“Không nghĩ tới Phúc Vườn lại xinh đẹp như vậy, chuyến đi này thật không tệ!”
Không giống với phòng ăn kiểu Trung Quốc, mỗi một tầng là một phong cách khác nhau, tầng một chính là phong cách đơn giản, tầng hai là kiểu Trung Quốc, tầng ba là phòng bao.
Mặc Khuynh Thành đã đặt, chính là phòng bao Hoa mai trên tầng ba.
Mở cửa phòng ra, hương hoa mai nhè nhẹ tỏa ra, phía nam phòng bao, bình phong hoa mai nghiêm chỉnh ở đó, mà trên tường, cũng vẽ hoa mai trên đó.
Mọi người giống như là đặt mình trong rừng hoa mai, ngửi mùi thơm, ở phía dưới uống rượu tán gẫu.
Khi bọn họ ngồi vào chỗ của mình, phục vụ mặc kỳ bào cầm thực đơn đi vào.
“Đưa thực đơn cho mình!”
Lê An An vội vàng lên tiếng, chỉ sợ bỏ qua đồ ăn ngon.
Mặc Khuynh Thành đem thực đơn đưa cho cô ấy.
Kết quả, cô ấy mở ra một thực đơn tinh mỹ, một giây tiếp theo...
“A!”
Mọi người đồng loạt che lỗ tai lại, miệng há ra nhìn Lê An An đặc biệt trở nên kích động.
Chỉ thấy tay Lê An An cầm thực đơn run run, đôi mắt mở to mang theo ánh sáng trước đây chưa từng có, khóe miệng có ít nước miếng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nuốt nuốt nước miếng thật to.
Mặc Khuynh Thành che mặt, cô có thể làm bộ như không biết cô ấy không, thế nào càng ngày càng ăn hàng vậy.
Phục vụ cười nói: “Trên mỗi tên thực đơn của Phúc Vườn đều có để hình ảnh trên đó, hơn nữa hình ảnh cũng đều là hình ảnh chân thực.”
“Thật sự là hình thật?”
Lê An An trực tiếp đưa tới mặt mọi người, bọn họ cũng có chút kinh ngạc, thức ăn tinh xảo trên này thực sự là bình thường bọn họ từng ăn qua rồi?
Phục vụ khẳng định nói: “Không sai, món ăn đưa lên cùng với hình ảnh đều giống nhau như đúc, không có chút khác biệt nào.”
Lê An An vừa nghe xong, không thể chờ đợi được gọi một chuỗi dài tên đồ ăn, “Thịt sườn núi đông, vây cá hồng ninh, Phật nhảy tường, gà tẩm lạ, cá sóc, gà dưa hấu, sen tẩm đường phèn...”
Khóe mắt Tống Tiểu Bảo giật giật, vội vàng ngăn cản nói: “An An, nhiều như vậy chúng ta ăn không hết.”
Lê An An hỏi: “Nhiều sao?”
“...” Nhiều!
Bắt đắc dĩ bỏ xuống, Lê An An chỉ có thể bỏ thực đơn xuống, nói: “Được rồi, mình gọi xong rồi, các cậu gọi đi.”
Mọi người: “Không cần.”
Lê An An bày tỏ bọn họ rốt cuộc không có nhiều bình tĩnh, sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, hỏi: “Khuynh Thành, cậu có muốn gọi gì nữa không?”
Mặc Khuynh Thành suy nghĩ, nói: “Thêm một canh chuối tiêu mộc nhĩ đi.”
“Được, xin chờ một chút.”
Cam Triết chờ phục vụ rời khỏi, hài hước nói: “An An, lần đầu tiên mình phát hiện ta cậu ăn rất được.”
Lê An An khinh bỉ nói: “Cam Triết, cậu một bữa ăn ba chén cơm to còn định nói mình.”
Cam Triết nói: “Mình là con trai, cậu là con gái, sao có thể so sánh được.”
Trong miệng Lê An An phát ra tiếng “Két két”, ánh mắt


chuong-98-muon-hon-hon-cau-xin-dat-1557457916.2935.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK