“Được rồi, đừng ở chỗ này đoán mò nữa, em hỏi Lê An An một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Mặc Khuynh Thành lại cầm điện thoại lên, vừa nói vừa gõ bàn phím, “Dận, anh thật thông minh!”
“Ngốc.” Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành mơ hồ, cảm giác cô lại ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
“Mặc Dận, anh mới ngốc, cả nhà anh cũng ngốc!” Mặc Khuynh Thành tức giận quơ múa nắm đấm.
Cô cũng không biết, cô như vậy, ở trong mắt Mặc Dận, có vẻ càng thêm ngốc nghếch hơn.
Mặc Dận cười vô cùng rực rỡ, đưa ngón trỏ ra, cong, “Bịch.”
Trán Mặc Khuynh Thành bị vậy, liền đỏ lên.
Thấy vậy, Mặc Dận có chút đau lòng, nhẹ nhàng xoa, trong lòng thầm than, da của cục cưng quá non, đánh một cái như vậy, liền đỏ, sau này làm sao bây giờ.
“Hừ, Mặc Dận, không cho đánh em!”
Mặc Khuynh Thành tố cáo nhìn Mặc Dận, lại ảo não tại sao bản thân lại làm kiêu, rõ ràng là không hề đau chút nào, nhưng trong lòng lại liền không nhịn được mà thấy oan ức.
“Cục cưng, đánh ở đây, anh đây chút sức còn chưa dùng đến, ngược lại là em, da lại non nớt như vậy, ai.”
“Ai cái gì ai, em đây vẫn là trẻ con cơ! Anh có hiểu hay không, đây chính là làn da khiến hàng vạn phái nữ cũng phải hâm mộ!”
“Ừ ừ ừ, da của cục cưng rất tốt, nhưng mà đầu óc thì lại không được, xem ra gần đây phải ăn nhiều hột đào một chút.” Mặc Dận cúi sát đầu lại.
Mặc Khuynh
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn