“Hô, hô,…”
Lê An An thở hổn hển đứng ở cổng sau, kết quả là không thấy bóng dáng Mặc Khuynh Thành đâu, cảnh giác nhìn những người đó: “Ồ, nơi này đều bị chặn hết rồi.”
Cô ấy vội vàng chạy về, xem tình hình này có lẽ Khuynh Thành đã vào được trường học rồi, như thế thì chỉ có thể ở đằng kia.
Mặc Khuynh Thành dựa vào một thân cây, gió nhẹ nhàng thổi bay từng lọn tóc và mép váy của cô, cô không có để ý, chỉ an tĩnh chờ đợi ở đó, giống như một bức tranh vậy.
“Khuynh Thành!” Lê An An nhìn thấy Mặc Khuynh Thành thì vội cất tiếng gọi nhỏ.
“An An.” Mặc Khuynh Thành xoay người lại, đối diện với cô ấy, nụ cười trên mặt cô đặc biệt sáng lạn rực rỡ.
Lê An An bị nụ cười của cô làm cho ngẩn người đứng đó.
“An An, sao cậu là ngẩn người ra vậy?” Mặc Khuynh Thành đi đến trước mặt cô ấy, quơ quơ tay.
“Còn không phải là bị nụ cười quá mức mê người của cậu câu hồn à, khiến cho nữ hán tử như mình cũng không nhịn được mà động tâm rồi đây này.” Lê An An đưa tay lên che ngực, dáng vẻ như thể tình xuân về làm trái tim rung động.
“Phì.”
Lê An An thấy dáng vẻ cười lớn của Mặc Khuynh Thành thì cũng nở nụ cười, xác định cô không bị ảnh hưởng gì, thật tốt.
“Khuynh Thành, chúng ta đi nhanh thôi, mình thấy phía cổng sau cũng có phóng viên rồi.”
“Được.”
Lê An An đưa Mặc Khuynh Thành đi tới một đoạn tường trong góc của sân thể dục rồi ngồi xổm xuống nói: “Khuynh Thành, cậu giẫm lên người mình đi.”
Mặc Khuynh Thành giẫm lên vai Lê An An, trái tim không ngừng đập mạnh.
Lê An An đẩy cô qua tường, sau đó lùi về phía sau mấy bước lấy đà, mượn lực nhảy lên cao vượt qua bức tường.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lê An An vỗ vỗ tay, lại còn làm bộ vẫy vẫy tay tạm biệt về phía cổng lớn.
Nhà họ Mặc.
“Vào đi, bọn họ đều đã ra ngoài hết rồi.” Mặc Khuynh Thành mở cửa lớn ra, nói với Lê An An ở phía sau.
“Oa, Khuynh Thành, nhà cậu nhìn thật ấm áp.” Vốn Lê An An còn tưởng Mặc Khuynh Thành ở trong biệt thực hay chỗ nào đó phải xa hoa lộng lẫy lắm, bên trong phải rực rỡ lấp lánh, người giúp việc cũng tấp nập đầy nhà.
“Tiểu thư.” Thím Trương mở cửa đi tới, cung kính chào.
“Thím Trương, đây là Lê An An.
“Chào Lê tiểu thư.”
“Thím Trương, thím gọi cháu An An là được rồi.”
Thím Trương cười đáp lại, quay sang nói với Mặc Khuynh Thành: “Tiểu thư, tôi đi chuẩn bị điểm tâm.”
Lê An An nhìn theo thím Trương rời đi, cũng muốn đi theo nhưng lại bị Mặc Khuynh Thành ngăn lại: “Sẽ để cho cậu ăn, gấp cái gì.”
Lê An An cười ha ha, tiện cũng đi theo Mặc Khuynh Thành lên lầu.
Phòng ngủ màu vàng hạt điều, đồ nội thất theo phong cách Trung Quốc, rèm lớn từ trần nhà rủ xuống tận đất.
“Khuynh Thành, phòng của cậu không phải là phòng công chúa đấy chứ?” Lê An An nói ra nghi hoặc ở trong lòng.
Mặc Khuynh Thành nghe thế thì toát mồ hôi, quyết định không trả lời vấn đề này, cô quay sang mở máy tính, đăng nhập vào weibo.
Lê An An nhìn thấy thế thì lập tức chạy tới đoạt lấy máy tính: “Cậu xem mấy thứ này làm gì, đều là nói lung tung, nhìn cũng chỉ làm mình ngột ngạt thêm thôi.”
“An An, trả lại cho mình.” Mặc Khuynh Thành muốn cướp lại nhưng lại bị cô ấy tránh thoát được.
“Nói cái gì cũng không đưa cho cậu đâu!”
Mặc Khuynh Thành than khẽ, Lê An An đã ngang ngược lên thì không ai bằng, đành chỉ có thể giải thích: “Đối với mình, những thứ này đều không có tác dụng gì, chỉ là mình muốn xem bây giờ đã phát triển tới mức độ nào rồi thôi, như vậy mới có thể nghĩ giải pháp giải quyết không phải sao?”
Lê An An nghe thế thấy cũng có lý mới trả máy tính cho cô: “Này, mau xem đi.”
Mặc Khuynh Thành mở weibo ra, tra tìm bảng top tìm kiếm, ừm, ba vị trí hạng nhất đều bị cô chiếm lĩnh.
Ngọc Diện công tử dựa vào nhan sắc để nổi tiếng.
Ngọc Diện công tử chơi xấu cướp tài nguyên của bạn khuê mật, thành công đoạt được cơ hội hát nhạc đệm.
Ngọc Diện công tử công khai từ chối lời tỏ tình của bạn nam cùng trường, là tuyên truyền hay là thật tâm.
“Chết tiệt, mấy người này không đi quan tâm đến diễn xuất của cậu sao, lại ở đây tung tin thị phi, đổi trắng thay đen!”
Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Lê An An, khiến cho cô ấy có cảm giác toàn thân nổi da gà.
“Khuynh Thành, cậu nhìn mình như vậy làm gì thế?”
“Nhìn xem có phải não cậu đột nhiên bộc phát thông minh không, bỗng dưng nói được đúng những hai thành ngữ.”
“Mặc Khuynh Thành, cậu không thể nói gì dễ nghe hơn à!”
“Dễ nghe? An An nhà ta không chỉ có dáng vẻ xinh xắn, con người lại tốt, gặp chuyện bất bình lập tức rút dao tương trợ, thật đúng là nữ hiệp của xã hội hiện đại!”
“Phi! Ai muốn làm nữ hiện thời hiện đại chứ, mau xem weibo của cậu đi.”
Mặc Khuynh Thành quay đầu lại tiếp tục theo dõi weibo của mình, nhìn chung trong các bình luận, cũng có một bộ phận nhỏ trong số người này giúp cô thanh minh, nhưng lại luôn có một nhóm lớn ra vẻ hiểu biết để đổi hướng dư luận, cô yên lặng nhớ kỹ những ID này, chuẩn bị để cho người điều tra thêm.
“Ah, Khuynh Thành, cậu xem mấy người đạo diễn Từ bọn họ, đều đã đăng bài nói giúp cậu kìa.”
Mặc Khuynh Thành nhìn đến bên màn hình theo ngón tay Lê An An chỉ.
Từ Lập: Tôi không biết các người lấy đâu ra mớ tin tức bịa đặt giả dối này, tôi chỉ muốn nói lên sự thật, nhóc Khuynh Thành đã thông qua lựa chọn, mà nguyên nhân của chuyện này, căn bản là do Văn Tư Tư, cô ấy không đạt được yêu cầu của tôi và lão Liễu, nên mới để cho nhóc Khuynh Thành thử xem. Các người cứ ở đó tùy tiện phỏng đoán, không chỉ là không tín nhiệm đối với nhóc Khuynh Thành, mà còn là sự vũ nhục nhân cách đối với tôi!
Trạng thái này của Từ Lập đều được Liễu Vĩnh, Thôi Nghi Giai, Tỉnh Triết và những diễn viên khác trong đoàn làm phim chia sẻ lại.
Mặc Khuynh Thành suy nghĩ một chút rồi cũng chia sẻ, còn viết thêm: Nhân sinh như giấc mộng, cuối cùng cũng có ngày tôi mất ngủ, nhân sinh như một vở kịch, cuối cùng tôi cũng phải bật cười, nhân sinh như một khúc ca, cuối cùng tôi cũng bị lạc mất giai điệu của nó.
Sau khi trạng thái này được đăng, rất nhanh phía dưới đã có bình luận.
Đại Lệ: Công tử*, tôi sẽ luôn luôn ủng hộ ngươi! Không cần để ý tới những chuyện đồn đại nhảm nhí đó.
*Đoạn này, mình để “công tử, ngươi” cho giống kiểu fan xưng hô với thần tượng thì sẽ có lúc gọi theo nhân vật trong phim của thần tượng mình, như Mặc Khuynh Thành đóng vai Ngọc Diện công tử.
Hoàng Đậu Nha: Thân ái gửi nhóm Cẩu Tử*, công tử của chúng tôi là người có danh tiếng chứ không phải người bình thường, chẳng lẽ bởi vì một chút ưu điểm này mà lại bị đống nước bẩn của làng giải trí nhuốm bẩn lên người sao?
Sơ Trang Hồng Nhan: Công tử, cái gì cũng không cần nói, đúng là người ngay thẳng!
Hòa Thượng Ngã Niên Phương Nhị Thập: Thí chủ, ngài là người đã đắm mình trong ánh sáng của Đức Phật, lẽ nào lại bị vấy bẩn bởi đám tiểu nhân như vậy chứ!
332522: Các người không phải làm mấy đứa không có đầu óc đấy chứ, muỗi cũng không dễ bị lung lay như mấy người, Mặc Khuynh Thành cô ta có bản lĩnh làm mà không có gan thừa nhận mới đúng!
Mộc Phong Tiểu Tử: Lầu trên, đằng đấy đến từ đám thủy quân nào thế! Mấy người ảnh hậu Thôi của chúng tôi đều là người ngay thẳng, còn có thể sai được à, nhanh cút sang một bên, thật chướng mắt!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn