• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc chúc mừng còn chưa có kết thúc, Mặc Khuynh Thành liền bị Mặc Dận kéo lên tầng mười sáu.
“Đinh.”
Tầng mười sáu không cóbất kì cái bàn nào, bóng tối bao trọn nơi này, trống trải khiến người ta thấy đáng sợ.
“Tách.”
Mặc Dận mở đèn, để cho Mặc Khuynh Thành có thể nhìn thấy khắp bốn phía.
“Cục cưng, em cảm thấy như thế nào?”
“Rất tốt.” Mặc Khuynh Thành không mang theo chút phô diễn nào.
Không gian trống trải, liếc nhìn lại, diện tích có vẻ rất rộng, mà cửa sổ sát đất sau lưng, có thể thấy rõ cảnh đêm.
Đứng ở bên cửa sổ, đưa tay để lên trên, cảm giác lạnh như băng lan vào cơ thể, thẳng thắn chạm vào trong lòng, mạnh mẽ mà mãnh liệt.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một dòng nước ấm, xua đuổi đi lạnh lẽo không đáng kể.
“Buổi tối rất lạnh, chúng ta xuống đi.”
“Được.”
Mặc Dận hơi ôm Mặc Khuynh Thành đi xuống tầng.
Hành lang.
“Đát đát đát.”
“Đi mau, anh Dận xuống.”
“Ai u, đừng có đẩy tôi!”
“Đứa nào đạp tôi, đau chết!”
“Đinh.”
Mọi người nghe được âm thanh, giống như nghe được tín hiệu từ địa ngục, tay chân luống cuống chạy về công ty, lại xảy ra ngoài ý muốn.
“Phanh.”
“Ao...”
Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành từ thang máy đi ra liền thấy một đoàn người trước mặt.
“Lật Tử, các cậu đang làm gì thế?”
Lý Lợi đứng dậy, ai ngờ lại đạp lên tay Cường Tử.
“Lật Tử, cậu


chuong-89-dua-co-vao-nha-xac-1554263469.8861.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK