Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Cận Nghiệp đi tới, cục trưởng?
Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám tro, mặc chỉnh tề trên người ông, giày da sáng loáng dưới ánh mặt trời, xen lẫn vài sợi tóc bạc, hiện lên tuổi của ông.
“Hồng Đào hả, không trách tôi không nói một tiếng liền đến đây chứ.” Cận Nghiệp cười nói.
“Cục trưởng Cận, sao ông lại nói vậy, ở đây hoan nghênh còn không kịp nữa đây.”
Cận Nghiệp nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi trên ghế, “Đây chính là Mặc Khuynh Thành đi?”
“Cục trưởng Cận, xin chào.” Mặc Khuynh Thành đứng dậy, đi tới bên cạnh Hàn Hồng Đào.
Cận Nghiệp cẩn thận quan sát cô, vui vẻ hiện đầy khóe mắt, gặp chuyện không sợ hãi, chính là miệng quá độc điểm.
“Bạn học Mặc, không ngại để tôi ra đề chứ?”
“Hiệu trưởng, này...” Tống Quốc Trạch nhìn cục trưởng bộ giáo dục đột nhiên xuất hiện, có chút nóng nảy, đề thi đã được chuẩn bị xong hết rồi mà.
Hàn Hồng Đào thu lại nụ cười, “Cục trưởng Cận, ngài nghiêm túc phải không?”
“Loại chuyện như vậy sao có thể đùa được, yên tâm, đề thi tôi ra đều trong phạm vi cấp trung học.”
Nghe nói như thế, Hàn Hồng Đào cũng không do dự, “Nếu cục trưởng đã nói như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là không biết bạn học Mặc...”
Mặc Khuynh Thành quét tầm mắt tới, cười nói: “Có thể.”
Hàn Hồng Đào cao hứng, để Cận Nghiệp ra đề, đến lúc đó có thể tránh khỏi nghi ngờ của mọi người với kết quả cuộc thi.
“Nếu bạn học Mặc cũng không có ý kiến, vậy thì để cục trưởng tự mình ra đề đi.”
Cận Nghiệp nhận lấy micro, “Vậy trước tiên là ngữ văn, bạn học Mặc, chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng.”
“Thứ nhất, không nên nhớ nhỏ bé.”
“Dẫn dụ thất nghĩa, lấy tắc trung gián đường.”
“Người, biến cố lớn tráng sĩ chết.”
“Sau đó thiên thê thạch sạn cùng câu gắn bó.”
“Rất tốt, câu tiếp theo, Thương Hải Nguyệt Minh Châu có lệ.”
“Ngọc Lam Điền trời ấm áp bốc khói.”
“Lòng dạ mênh mông ngay cả rộng rãi.”
“Với không tiếng động nghe tiếng sấm chớp.”
“Nước có sâu là đục, nước có cá là cá, sông nước, núi non sông hồ mênh mông.”
“Dưới cây là gốc, trên cây là ngọn, cây cối gỗ, tùng bách dày đặc.”
...
Người dưới bục nhìn trên đài một hỏi một đáp, hai bên không hề dừng lại, từ thơ cổ đến đối câu, rồi đến tác phẩm văn cổ đến đại danh.
Vừa bắt đầu mọi người còn có thể đuổi theo, dần dần, càng ngày càng nhiều người không theo kịp tốc độ, còn không kịp phản ứng đã đến câu tiếp theo, nếu không phải là Cận Nghiệp đến bất ngờ, nếu
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn