• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

< id="divcontent">
Trong phòng tối, người kia mặc bộ váy hết sức hở hang, trong tay lắc lắc ly rượu đỏ, ngoài miệng treo một nụ cười, đáy mắt tràn đầy đắc ý.
“Tiểu thư, Mặc Khuynh Thành đã bị cục cảnh sát bắt về rồi.” Trong bóng đêm, người đàn ông kia nói tiếp.
“Đinh.”
Cô gái ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay dũa kĩ càng lắc ly rượu đỏ, cânnhắc nói: “Không nghĩ tới, lão già Văn Xương kia lại thượng đạo nhưvậy.”
“Đó là tiểu thư đưa ra điều kiện tốt.”
“A, cho dù điều kiện tốt, cũng cần phải có mệnh hưởng thụ.”
“Tiểu thư nói đúng.”
Cục cảnh sát.
“Ầm.”
Mặc Khuynh Thành nhìn về phía cửa, thiếu thút nữa cười ra tiếng.
Người tới béo tới nỗi không thể hình dung ra, áo sơ mi đều đã căng đếnmức thấy được bụng mỡ từng tầng từng tầng một, tuy nói trời cực kì nóng, nhưng ông ta quả thực chính là đi như suối phun, mồ hôi nhễ nhại, trênmặt lại không hề kiên nhẫn, hình dung thế nào nhỉ, heo còn đáng yêu hơnso với ông ta.
“Bốp.”
La Khánh đem văn kiện trong tay ném xuống bàn, lại dùng khăn tay trongtay lau đi mồ hồi trên mặt, cục cảnh sát tồi tàn chết tiệt, vì sao đếncái điều hòa cũng không có, thôi, nhanh làm xong việc rồi về nhà.
“Mặc Khuynh Thành phải không, kí tên vào văn kiện này.”
Mặc Khuynh Thành không động, hỏi: “Không biết nội dung của văn kiện này là gì?”
La Khánh cực kì không kiên nhẫn nói: “Bảo cô kí tên thì cứ kí đi, sao cứ nói vô nghĩa như vậy.”
Mặc Khuynh Thành lấy văn kiện qua, mở ra xem liếc mắt một cái, nháy mắt nở nụ cười.
“Ha ha ha.”
La Khánh nghi hoặc nhìn Mặc Khuynh Thành đối diện cười không ngừng,người này sao lại thế này, nội dung trên văn kiện bản thân cũng biết rõ, làm gì có chỗ nào buồn cười.
“Này, cô cười cái gì mà cười, nhanh kí tên đi, đúng là lãng phí thời gian.”
Mặc Khuynh Thành rất không dễ dàng gì ngừng cười lại, trên mặt mang theo trào phúng, đem văn kiện trực tiếp ném trên mặt đất.
La Khánh nhìn văn kiện rơi trên mặt đất, tức giận đến đập xuống bàn.
“Mặc Khuynh Thành, cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến lên mộtthước, nhanh ký tên vào cho tôi, có biết đang lãng phí thời gian của bản cục trưởng hay không.”
Cục trưởng?
Mặc Khuynh Thành hoàn toàn không coi trọng ông ta, “Ông là cục trưởng?Cục trưởng không phải là Hồng Cao sao? Khi nào thì đổi cục trưởng vậy?”
La Khánh nghẹn lời, ông ta thích nhất là xưng mình là cục trưởng, cũngchán ghét người ngoài gọi ông ta là Phó Cục trưởng, công lao của ông takhông thua Hồng Cao, dựa vào đâu người kia lại là Cục trưởng mà bản thân mình chỉ là Phó Cục trưởng, nhưng mà cũng không sao, Văn Xương đã đápứng ông ta, chỉ cần mình làm tốt chuyện này, ông ta có thể lên làm Cụctrưởng.
“Bản cục trưởng là Phó cục, chuyện này của cô còn phải kinh động tới Cục trưởng sao, cô tự cho mình là minh tinh nổi tiếng sao, được rồi, đừngcó nhiều lời như vậy, ký tên đi.”
Mặc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, đi đến chỗ văn kiện bị rơi, không chút khách khí dẫm lên trên, “Ký tên? Phần văn kiện này rõ ràng là nói sai,tôi có ngốc mới ký tên.”
La Khánh âm hiểm nói: “Hôm nay cô không ký cũng phải ký!”
Ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Mặc Khuynh Thành, vươn bàn tay béo phì ra làm bộ bắt lấy tay cô.
“A.”
Mặc Khuynh Thành khẽ cong môi, nhìn La Khánh kêu như heo bị giết.
“Phó Cục trưởng, ông làm sao vậy?”
La Khánh không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành có thân thủ như vậy, đáng chết, một người yếu đuối như cô, sao có thể có khí lực lớn như vậy!
“Mặc, Mặc Khuynh Thành, cô nhanh buông tay Bản cục trưởng ra! Nếu không thì cô sẽ thêm một tội đánh lén cảnh sát!”
Mặc Khuynh Thành không sao cả gia tăng thêm lực ở tay, không cho là đúng nói: “Cái này gọi là đánh lén cảnh sát? Nha, thực xấu hổ, nhưng mà nếuông đã nói như vậy rồi, tôi cũng phải làm chút gì cho giống với tội đánh lén cảnh sát mới được.”
“A.”
La Khánh trực tiếp quỳ trên mặt đất, đau đớn trên tay khiến cho mồ hôi trên người ông ta ra càng nhiều hơn.
“Mặc Khuynh Thành, có chuyện gì từ từ nói, chuyện này cũng không thểtrách tôi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi, được không?”
Mặc dù ngoài miện nói như vậy, nhưng trong lòng lại không ngừng mắngchửi, chỉ cần Mặc Khuynh Thành buông tay ra, ông ta tuyệt đối không bỏqua cho cô! Vừa rồi chỉ là bản thân không có phòng bị, nếu không làm sao cô có thể đắc thủ, Mặc Khuynh Thành, cô chờ cho tôi!
Mặc Khuynh Thành làm như do dự, tay thoáng buông ra, khiến cho tronglòng La Khánh không khỏi mừng thầm, không tồi, buông thêm chút nữa, làông ta có thể phản kích rồi.
Ai ngờ, một giây sau Mặc Khuynh Thành làm cho ông ta mất hết hi vọng.
Cảm giác được khí lực so với ban đầu còn nặng hơn, mặt La Khánh trắngbệch, thất kinh hỏi: “Mặc Khuynh Thành, sao cô lật lọng như vậy?”
Mặc Khuynh Thành vô tội nói: “Phó Cục trưởng, tôi cũng không nghĩ muốnnha, vừa rồi lời nói kia của ông thật sự đả động tôi, nhưng mà tôi cũngkhông thể buông ông ra được.”
“Vì sao, tôi đã nói ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi rồi, tuyệt đối không ép buộc cô!”
Mặc Khuynh Thành thở dài một tiếng, buồn rầu nói: “Phó Cục trưởng, đừngtrách tôi nói chuyện khó nghe, chỉ là lời ông nói không có độ tin cậy,nếu không ông viết giấy cam đoan đi?”
Giấy cam đoan?
Trong giọng nói của La Khánh mang theo tức giận, “Cô làm như thế với tôi để tôi viết giấy cam đoan cho cô? Nực cười, khi tôi nói chuyện với côđều không tính toán gì hết, Mặc Khuynh Thành, cô mau thả tôi ra!”
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nói: “Một khi đã như vậy, tôi đây chỉ có thể làm như vậy rồi.”
“Mặc Khuynh Thành, cô muốn làm cái gì, tôi nói cho cô biết, đừng có làm chuyện điên rồ, tôi, a!”
Mặc Khuynh Thành khinh bỉ nhìn ông ta một cái, nhặt văn kiện trên đấtlên, không chút khách khí đưa ngón tay đầy máu của ông ta ấn lên trênvăn kiện, sau đó hài lòng buông tay ra.
La Khánh xoa bàn tay đau đớn, nhìn vết máu rõ ràng trên ngón tay, giận dữ hét: “Mặc Khuynh Thành, cô đưa văn kiện cho tôi!”
Mặc Khuynh Thành quơ quơ văn kiện trong tay, hơi nghiêng đầu, “Cái này? Ông muốn?”
La Khánh điên cuồng gật đầu, vừa định lớn tiếng nói chuyện, đã kịp kìmnén, đã biết thời điểm này không nên động đến Mặc Khuynh Thành, phần văn kiện này có dấu tay của chính mình, chỉ cần lộ ra ngoài, bản thân sẽthành hung thủ giết người, đồng thời, trong lòng cực kì bực tức mắng Văn Xương mấy lần, vốn tưởng rằng là chuyện đơn giản, không nghĩ tới MặcKhuynh Thành lại khó đối phó như vậy, nếu là biết trước như vậy, bảnthân tuyệt đối không nhận chuyện này, cho dù ông ta là chủ tịch nước,bản thân cũng sẽ không đáp ứng.
“Mặc Khuynh Thành, phần văn kiện này sai rồi, đưa cho tôi bỏ đi, thế nào, còn có, tôi cẩm thấy được cô có thể đi rồi.”
Mặc Khuynh Thành buồn cười nhìn La Khánh thái độ hoàn toàn khác với banđầu, “Nhanh như vậy đã có thể đi rồi? Mấy người còn chưa hỏi gì?”
La Khánh ngượng ngập cười một tiếng, “Vốn dĩ chỉ là mời cô tới phối hợpđiều tra, hiện tại Văn Tư Tư còn chưa tìm được, vụ án lần này cũng không giải quyết được gì, chúng tôi cũng không có lý do gì để giữ cô lại,lãng phí thời gian của cô rồi.”
Mặc Khuynh Thành kéo ghế dựa ra, đặt mông ngồi xuống, xoa xoa bả vai,buồn bực nói: “Bả vai tôi đau quá, sao lại thế này, chẳng lẽ vừa rồi ralực quá mạnh?”
La Khánh lập tức đi lên phía trước, mát xa cho Mặc Khuynh Thành, “Đau chỗ nào, cảm thấy thế nào, có thoải mái không?”
Mặc Khuynh Thành hài lòng nhắm mắt lại, “Được, không sai, xem ra Phó Cục trưởng không chỉ thích hợp làm cục trưởng, còn có thể làm thợ đấm bópnữa, bên cạnh một chút, đúng, chính chỗ đó.”
“Xoạt.”
“Ầm.”
“A!”
La Khánh trực tiếp bị ghế dựa đè trên mặt đất, đau nhức sau lưng cùng trước ngực, khiến cho ông ta thiếu chút nữa không thở nổi.
Mặc Khuynh Thành châm biếm nhìn ông ta, dùng văn kiện quạt quạt, vừa quạt vừa nói: “Phó Cục trưởng, ông làm sao vậy?”
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Địch Lương Tuấn mang theo Chu Phi vọt vào.
La Khánh giống như thấy hi vọng, lớn tiếng la lên: “Các cậu mau bắt Mặc Khuynh Thành lại, cô ta đánh lén cảnh sát!”
Hai người ngẩn ra, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành vẻ mặt vô tội.
Chu Phi hỏi: “Phó cục, có phải ngài nhìn nhầm hay không, Mặc Khuynh Thành sao có cách đem ngài...”
Tha thứ cho anh ta nói không nên lời, cho dù là anh ta, anh cũng không nắm chắc có thể quật ngã La Khánh trực tiếp xuống đất.
La Khánh giận không thể nghỉ, “Chu Phi, tôi là cục trưởng hay cậu là cục trưởng, cậu là đang muốn cãi lệnh hay sao!”
Địch Lương Tuấn cười giải vây nói: “Phó cục, tôi biết hiện tại anh là cấp trên, nhưng chúng tôi là cảnh sát,

cungchieu.png
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK