Phòng hóa trang đoàn phim .
Mọi người yên lặng ngồi ở trên ghế, để cho thợ hóa trang không ngừng hóa trang cho mình.
“Điểm tâm tới rồi!”
Quý Đồng mang theo hai túi điểm tâm lớn thở hổn hển đi đến.
“Vất vả rồi.”
Hứa Tịnh tiếp nhận, đem bữa sáng phân phát cho từng người.
Lâu Kỳ Thâm tiếp nhận hộp nhựa trong suốt, hơi nóng hầm hập che khuấttầm mắt của anh, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được là bánh bao.
“Công tử, đây là của cậu.”
“Cảm ơn.” Mặc Khuynh Thành nhắm mắt lại nói.
Thợ hóa trang cho cô là Ốc Đóa giải nhất cuộc thi hóa trang quốc tế, mặc dù năm nay hai mươi mốt tuổi, nhưng đã có một bàn tay biến hóa thần kỳ.
Cô ấy giờ phút này, vẻ mặt đang nghiêm túc suy nghĩ hóa trang cho MặcKhuynh Thành, bởi vì thân phận là giáo chủ ma giáo Tử Thư Hoa Hàn, trừbỏ bộ quần áo toàn thân màu đỏ, tóc nhuộm highlight hai dúm màu đỏ ởgiữa, giữa mi tâm có một dấu ngọn lửa, ở đỉnh lại vẫn dính một viên kimcương trắng nhỏ, mà Mặc Khuynh Thành có lông mày thanh tú, cô ấy đặcbiệt đem lông mi dài ngắn, được vẽ thành nồng đậm thon dài, có điều làđộ dài của lông mày này, bọn họ lúc trước đã tranh luận đã lâu.
Tuy là ma giáo, dù sao Tử Thư Hoa Hàn cùng là đàn ông, mắt không thểdùng màu đỏ quá mức tiên diễm, cho nên cô ấy dùng màu vàng kim nhạt.
“Công tử, được rồi.” Ốc Đóa cẩn thận kiểm tra một chút, xác định không có chỗ nào sai, hài lòng nói.
Mặc Khuynh Thành mở hai mắt, trong gương là bộ dáng chưa bao giờ xuấthiện. Kết hợp với màu vàng kim dưới bọng mắt, có vẻ diêm dúa, nhưng màuxanh ở trên lại tản ra khí tức lạnh lùng, hai bên xung đột, lại có chúthài hòa không nói lên lời, đúng là...
“Ốc Đóa, cô tuyệt đối không thích tôi.” Nhớ tới khi cạo lông mày vô cùng thê thảm, trong lòng cô lại bởi vậy trở nên buồn bực.
Ốc Đóa đỏ mặt lên, lại nói: “Công tử, tôi thích cô nhất rồi.”
“Vậy cô còn dám tàn nhẫn như vậy với bản công tử!” Lông mày chỉ còn lại có một nửa, điều này bảo cô gặp người khác thế nào.
Ốc Đóa: “Nhưng mà không cạo sẽ không đẹp trai.”
“...”
Mặc Khuynh Thành không còn lời nào để nói, cô không thể không thừa nhận, giờ phút này cô thật là soái khí cộng thêm quyến rũ kết hợp, nhưng màsau khi tẩy trang xong, tẩy trang xong thì nửa cái lông mày của cô sẽ lộ ra, thời điểm trước khi cạo bọn họ đã nở nụ cười, bảo đảm không chophép sau này cô chính là truyện cười trong mắt bọn họ, làm ơn đi, bâygiờ cô chỉ có phần gây cười người khác!
Thôi Nghi Giai ngồi hóa trang ở bên cạnh cô an ủi: “Bảo bối, em đừng lo lắng, cho dù không có lông mày, chị vẫn thích em.”
Mặc Khuynh Thành cổ quái nhìn cô ấy một cái, nói: “Chị thật biến thái.” Không có lông mày? Giết cô đi.
Thôi Nghi Giai ủy khuất nhìn về phía Sùng Thiệu, “Trạch Trạch, Hoa Hàn bắt nạt ta.”
Sùng Thiệu thu liễm tươi cười trên mặt, ánh mắt mờ mịt, lạnh nhạt nói:“Ngưng Vân, chính tà không hợp, không cần gọi ta như vậy.”
Trên mặt Thôi Nghi Giai lộ ra một nụ cười thảm, “Chính tà không hợp? Hay cho một cái chính tà không hợp, vốn tưởng rằng người không giống vớimấy đạo sĩ chính đạo kia, không nghĩ tới đạo mạo dạt dào như vậy màngười cũng có thể nói ra miệng, Âu Dương tiên nhân, xin hỏi, chính đạolà như nào, tà là như nào?”
“Lấy bảo vệ bá tánh thiên hạ là nhiệm vụ của mình là chính đạo, làm loạn thiên hạ là tà.”
“Ta ở trong mắt người, chính là tà sao?”
Sùng Thiệu không nói lời nào, yên lặng nhìn mình trong gương, đáy mắt tràn đầy dao động, mà nháy mắt liền che xuống.
Đới Khê cùng Lâu Kỳ Thâm là lần đầu tiên thấy hiện trường sóng gió diễntrò, vừa vặn chỉ là nói mấy câu, lại có thể cảm nhận được nam chính ÂuDương Trạch cùng với nữ chính Tô Ngưng Vân ở trong đó.
Lúc này, một âm thanh càn rỡ vang lên.
“Ngưng Vân, thấy chưa, đây chính là Âu Dương tiên nhân trong mắt cô đó,trong lòng hắn ta chỉ có bá tánh thiên hạ, một chút cũng chưa từng cócô, còn không mau rời đi cùng ta.”
Dựa theo kịch bản, Thôi Nghi Giai sẽ là mang ánh mắt tuyệt vọng, thâmsâu nhìn Âu Dương Trạch một cái, sau đó quyết tuyệt xoay người rời khỏi.
Nhưng mà, trên mặt Thôi Nghi Giai lại mang vẻ thẹn thùng, tới sát chỗMặc Khuynh Thành, “Giáo chủ, người ta thất tình rồi, người có thể thương người ta hay không?” Nói xong, lại còn đá lông nheo.
Mọi người: “...”
“Cô muốn để cho cục cưng thương cô như thế nào?”
Dát!
Thôi Nghi Giai máy móc quay đầu, cứng ngắc nói: “Tôi không muốn cô ấythương tôi như thế nào hết, đây là kịch bản an bài, không phải là chủ ýcủa tôi.”
Mọi người ở đây, vừa có chút tò mò, lại có chút im lặng cúi đầu như ốc sên.
Mặc Dận cầm túi đồ lớn trong tay đặt xuống bàn trang điển trước mặt MặcKhuynh Thành, như không thèm để ý nói: “Tôi nhớ rõ kịch bản không cóđoạn này.”
Thôi Nghi Giai vốn dĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi nháy mắt trái tim liềnthắt lại, lời này của anh là có ý gì, chẳng lẽ anh có xem qua kịch bản?
Cô đem ánh mắt nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, hi vọng đạt được một đáp án phủ định.
Đáng tiếc, Mặc Khuynh Thành cực kì tàn khốc hơi hơi gật gật đầu, cô xemkịch bản đều là lúc ở cùng phòng với Mặc Dận, càng miễn bàn mỗi ngày đều đã ngủ cùng một chỗ, có đôi khi không hiểu nổi còn có thể lôi kéo anhcùng diễn một chút, nếu anh không nhớ được cảnh trong kịch bản mới raquỷ rồi.
Mặc Dận nói xong câu kia cũng không nói gì thêm, đem bữa sáng bản thânchuẩn bị ra, thuận tiện đem bữa sáng trong hộp nhựa ném đến chỗ ThôiNghi Giai.
“Cục cưng, ăn điểm tâm.”
Mở nắp ra, hương thơm nháy mắt nhẹ nhàng xuất hiện, diễn viên vốn làđang có vẻ hài lòng với bữa sáng này, nháy mắt liền cảm thấy ăn khôngthấy ngon.
Mặc Dận bỏ ra tổng cộng ba cái hộp, trong một hộp là cháo thịt nạc trứng bắc thảo Mặc Khuynh Thành thích ăn nhất, một trong đó là bánh trẻo ráncùng trứng chim cuốn, cuối cùng là hoa quả tươi mới cắt.
Chênh lệch nha!
Mọi người yên lặng nhìn xuống bánh bao trong tay, tận lực bỏ qua hương thơm câu lòng người kia.
“Dận, không phải bảo anh ngủ thêm một chút nữa sao, làm sao lại vẫn tự mình chuẩn bị bữa sáng.”
Mặc Khuynh Thành cau mày, ngày hôm qua thời điểm cô tỉnh lại, liền pháthiện Mặc Dận ngồi dậy, mang theo điện thoại, ngón tay không ngừng gõ ởtrên bàn phím, thời điểm đó cô mới biết anh có bao nhiêu gấp gáp.
“Em không ở đó, anh ngủ không được.”
?!
Cái gì mà Mặc Khuynh Thành không ở đó, anh liền không ngủ được?
Đây là cái tình huống gì, chẳng lẽ hai người bọn họ ngủ cùng một chỗ? Tin tức này quá kình bạo rồi!
Mặc Khuynh Thành nói không nên lời cái gì mà ngủ không được cũng cầnphải ngủ, ngày hôm qua không phải chính mình đã lĩnh hội được loại cảmgiác này rồi sao, không có Mặc Dận bên cạnh, cô cũng không ngủ được,giống như là vẫn luôn có ấm áp, đột nhiên lại không thấy, cái loại hưkhông này quả thực khiến cô hít thở không thông.
Cô nâng tay trái lên, xoa xoa hai má Mặc Dận, nói: “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Bọn họ cũng muốn ăn cùng!
Ánh mắt mọi người rơi vào đồ ăn trên bàn trang điểm.
Ai ngờ, Mặc Dận lại lắc lắc đầu, “Cục cưng, em ăn đi, anh chỉ chuẩn bị phần của một người, lát anh trở về sẽ ăn.”
Đây là phần của một người?
Mặc Khuynh Thành lại kiên quyết gắp lên một miếng trứng gà cuộn: “Há mồm, ăn mau.”
Mạnh mẽ khiến cho Mặc Dận không có bất cứ phản kháng đường sống nào.
Anh cũng không nghĩ muốn phản kháng, trong mắt đầy rẫy ý cười, ngoan ngoãn há mồm đem miếng trứng kia vào miệng.
Khóe môi Mặc Khuynh Thành giương lên, hài lòng nói: “Lúc này mới ngoan.”
Cứ như vậy, ba hộp điểm tâm dưới tình huống hai người ép lẫn nhau, dầndần biến mất hầu như không còn, đến miếng vụn còn không có.
Đáy mắt Lâu Kỳ Thâm hiện lên một tia đáng tiếc, trong lòng lại dâng lên chút kinh ngạc.
Trước kia bản thân chưa bao giờ để ý tới ăn cái gì, chỉ cần có thể ăn no liền được, không nghĩ tới từ sau khi kí hợp đồng với công ty Mặc Ẩn,mỗi ngày ăn ngon đến chết đồ ăn cứ như vậy ùn ùn xuất hiện trong côngty, ngay từ đầu có chút áy náy, nhưng mà thời điểm nhìn thấy bọn ngườiLê An An đều tề tụ ở phòng trà nước, bản thân cũng từ từ quen đi.
Vốn tưởng rằng thế này không sao cả, mà lúc này lại phát hiện bản thânvô hình đã thay đổi, chẳng lẽ đây là kết quả của việc ăn đồ ăn ngon sao?
Anh ta thầm nghĩ, Lâu Kỳ Thâm, mày không được như vậy, hiện tại đangquay phim, cho cái gì liền ăn cái đó, chỉ cần không đói bụng liền được,không cần nhớ lại đồ ăn ngon, ngàn vạn lần không được nghĩ tới.
Bảy giờ, mọi người thu thập xong xuôi, rời khỏi phòng hóa trang.
Kế hoạch buổi sáng hôm nay là chụp ảnh tạo hình, buổi chiều quay phim,ai ngờ máy móc đều đã sắp xếp xong, lại không thấy bóng dáng Từ Lập đâu.
Đạo diễn Từ, không phải ông đã đến từ sớm rồi sao?
Đây là vấn đề mà mọi người đều nghĩ đến vào giây phút này.
Phó đạo diễn Phạm Vĩ lau mồ hôi trán, “Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã, Đạo diễn Từ sẽ đến nhanh thôi.”
“Được.”
Trời nóng đến nỗi cho dù ngồi không cũng tự động chảy mồ hôi, nơi PhạmVĩ chuẩn bị cho mọi người nghỉ ngơi kì thật là một cái lều trại cực lớn, đặt mấy cái ghế xung quanh.
Đới Khê cảm thấy lớp trang điểm trên mặt đều trôi mất, liền chuẩn bịtrước quạt điện nhỏ, cũng không bớt được nóng bức hiện tại, tâm tìnhphiền toái khiến cho cô càng thêm khó có thể chờ đợi được, tới cùng thìTừ Lập lúc nào mới đến?
Lúc này, cô trong lúc vô hình nhìn đến đám người Mặc Khuynh Thành, cóchút kinh ngạc, vì sao bọn họ có thể kiên nhẫn xem kịch bản như vậy?
Có thể là tầm mắt của cô quá mức nóng bỏng, khiến cho Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên.
“Làm sao vậy?”
Đới Khê vừa định nói không có gì, đến bên miệng lại biến thành: “Công tử, mọi người không nóng sao?”
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, sau đó cười nói: “Bản công tử làm sao có thể không nóng, chỉ là nghiên cứu kịch bản sẽ tốt hơn.”
Phải không? Cách này cũng được?
Sùng Thiệu cười giải thích nói: “Thực ra là di dời lực chú ý thôi, vốnlà nóng, cô còn muốn nóng thế nào nữa, ngược lại sẽ cảm thấy càng thêmsốt ruột, chẳng bằng đem lực chú ý tập trung ở trên kịch bản.”
Đới Khê hiểu rõ gật gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn công tử, cảm ơn tiền bối.”
“Ha ha!”
Thôi Nghi Giai vốn đang xem kịch bản vừa nghe tới câu đấy liền trực tiếp bật cười ra tiếng.
“Tiền bối, ha ha, Đới Khê, sao em lại khách khí như vậy, gọi anh Thiệu cảm thấy già!”
Sùng Thiệu sờ sờ mặt mình, ra vẻ ưu thương nói: “Hóa ra tôi đã già như vậy rồi.”
Đới Khê khẩn trương vội vàng nói: “Không, không phải, anh làm sao có thể già được, nhìn rất trẻ.”
“Ai, nhìn tuổi cũng trẻ.”
Địch Thiên: “Anh Thiệu, đừng buồn, ai cũng phải già thôi!”
Sùng Thiệu cũng không diễn nổi nữa, cười cả giận nói: “Xú tiểu tử này!”
Đới Khê nhìn như vậy làm sao không biết bọn Sùng Thiệu là đang nói đùa, cảm thấy thả lỏng.
Lâu Kỳ Thâm bên cạnh hỏi kỹ: “Thế nào, cô có vẻ cực kì khẩn trương?”
Đới Khê quay lại hỏi một câu: “Anh không khẩn trương?”
Lâu Kỳ Thâm: “Khẩn trương, nhưng là kích động.”
Cơ hội khó có được hợp tác với nhiều diễn viên nổi tiếng như vậy, khôngnhững được quay phim, còn có thể học được rất nhiều kiến thức, anh saocó thể không kích động.
Đới Khê cực kì hiểu rõ cảm giác của anh ta, ở trong đây có lẽ chỉ có hai bọn họ là lần đầu tiên quay phim, lại là diễn nhân vật có đất diễn,loại khiêu chiến đúng cơ hội này khiến người khác cả đời đều không gặpđược, nhưng bọn họ lại gặp được, chỉ vì bọn họ gặp được một người cho dù tuổi tác không lớn, toàn thân lại tỏa ra tự tin Mặc Khuynh Thành.
“Ầm.”
Khác với vui vẻ tự tại, là phẫn nộ thương tâm.
Từ Lập nổi giận đùng đùng tiêu sái bước vào studio, chân còn đá đổ một cái ghế.
Mọi người nghi hoặc, nhao nhao tiến lên hỏi.
Sùng Thiệu: “Đạo diễn Từ, ông làm sao vậy?”
Thôi Nghi Giai: “Khó có được nhìn thấy Đạo diễn Từ tức giận như vậy, nói ra để cho tôi mở mang kiến thức, sau này sẽ giúp ông báo thù.”
Địch Thiên: “Đạo diễn Từ, tới, uống miếng nước hạ nhiệt.”
Từ Lập tiếp nhận chai nước khoáng, trực tiếp đổ thẳng lên đầu.
Mọi người vốn có chút lo lắng trong lòng càng thêm trầm trọng, bọn họchưa từng thấy Từ Lập không khống chế được như vậy bao giờ, bình thườngông, hô to gọi nhỏ, có một lòng chân thành.
Tuy nhiên thời điểm quay phim sẽ bởi vì diễn viên quay không tốt mà tứcgiận mắng, sau đó ông sẽ lôi kéo bọn họ phân tích cho bọn họ biết chỗnào không được, đồng nghĩa, cho dù ông nói kinh phí không đủ, nhưng ôngtình nguyện bỏ tiền túi ra, cũng sẽ không khiến cho tổ quay phim chịuđói, đến ngay cả Tôn Đức nhiều năm không thấy, ông cũng đã nguyện ý đemlòng tài trợ giúp ông ấy.
Một người như vậy, hôm nay vậy mà lại không khống chế được trực tiếp đá đổ ghế dựa, còn đổ nước lên đầu mình.
Giờ phút này tâm tình Mặc Khuynh Thành vô cùng phức tạp, người đưa côbước vào giới điện ảnh và truyền hình là Từ Lập, một đường tiếp xuống,cô đã thu thập được rất nhiều điều ở trên người ông, bản thân sớm đã coi ông là người một nhà, người nhà cũng chỉ có mình mới được bắt nạt,người khác không có tư cách đó!
“Xì xào.”
Mặc Khuynh Thành lạnh lùng đem một chiếc khăn lông khô ném ở trên đầu Từ Lập, động tác có chút thô lỗ lau khô nước trên đó.
“Từ Lập, ông thật bất lực.”
“Oanh.”
Mọi người không thể tin nổi nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, đã là lúc này rồi, sao cô lại có thể châm biếm ông ấy như vậy.
Mặc Khuynh Thành hoàn toàn mặc kệ những người khác nghĩ sao, lạnh lùng mà tàn nhẫn mà nói.
“Từ Lập, ông xem ông bây giờ đi, lại còn có bộ dạng của tổng đạo diễnkhông? Chúng tôi sáng sớm đã đến chỗ hóa trang thay quần áo, kết quả ông xuất hiện lại không thấy tăm hơi đâu, đợi mất thời gian dài như vậy, ai ngờ ông vừa xuất hiện liền mang bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy, thế nào, bị người nào bắt nạt rồi hả? Không biết trở về, người lớn như vậy, lại vẫn chơi trò của học sinh tiểu học, tôi nói cho ông biết, tôi không đồng tình với ông.”
Thôi Nghi Giai có chút nghe không vô ngăn cô lại, “Khuynh Thành, em đừng nói nữa.”
“Không, cô để con bé tiếp tục nói.”
Thanh âm khàn khàn khiến cho mọi người càng thêm chua chát.
Mặc Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, “Từ Lập, mỗi người đều có chuyện không như ý, ông như vậy, bảo người ta nhìn ông thế nào.”
Từ Lập trầm thấp nở nụ cười, “Đúng a, ta đều đã như vậy, lại làm sao để cho người khác nhìn được, sao có thể quay phim. Ta...”
“Bốp.”
Mặc Khuynh Thành không chút khách khí vỗ một cái ngắt lời của Từ Lập,sau đó không để ý tới phản ứng của những người khác, trực tiếp kéo ôngra ngoài.
Từ Lập không biết cô muốn dẫn mình đến đâu, ông cũng không sao cả, trước cô nói mình một chút không hề sai, bản thân chính là người vô dụng,bằng không năm đó cũng sẽ không phát sinh chuyện tình như vậy.
Mặc Khuynh Thành rất nhanh tìm được chỗ tổ quay phim của Liêu Minh ở, trực tiếp đi vọt vào.
“Liêu Minh ở đâu?”
Mọi người nhìn về phía máy móc trước Liêu Minh.
Liêu Minh đứng dậy, nghi hoặc nhìn Mặc Khuynh Thành, sau đó nhìn Từ Lập mặt sa sút phía sau, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc.
“Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Đạo diễn từ và Mặc tiểu thu, sao vậy, có chuyện gì sao?”
Mặc Khuynh Thành không nói chuyện, trực tiếp đánh xuống một quyền.
“Ầm.”
“Đạo diễn Liêu!”
Mọi người tiến lên vây quanh.
Liêu Minh được nâng dậy, cảm thấy đau đớn ở khóe miệng, trực tiếp cả giận nói: “Mặc Khuynh Thành, cô có ý gì!”
“Đánh ông.”
Liêu Minh đẩy mọi người ra, “Phi, Từ Lập, hiện tại ông càng ngày càngbất lực, trước ở mặt tôi sao không độn thủ, hiện tại lại tìm một cô gáibé nhỏ tới giáo huấn tôi, ông xấu hổ không?”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong thêm, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, quả nhiên là ông ta.
“Hóa ra thật sự là ông khiến cho Đạo diễn Từ thần hồn phách lạc như vậy, không tồi, Đạo diễn Từ anh tuấn tiêu sái nhà tôi, tác phong nhanh nhẹn, đường đường chính chính là một trực nam, ông cái đồ nam cong nhìn trúng liền thôi đi, lại còn không chiếm được muốn ngược chết ông ấy, sao vậy, ông từ nhỏ thiếu thốn tình cảm hả, muốn người khác nhớ ông cả đời hả?”
Mọi người xem diễn trò nghe được lời Mặc Khuynh Thành nói, nội tâm bátquái áp cũng không áp xuống được, nhìn chằm chằm Liêu Minh, nhỏ giọngbàn luận.
“Không thể nào, Đạo diễn Liêu thực ra là cong?”
“Không có khả năng đi, tối hôm qua còn nhìn thấy đạo diễn Liêu ôm một tiểu minh tinh vào nhà.”
“Ai, anh vừa nói như vậy, ngược lại tôi lại cảm thấy đạo diễn Liêu thậtsự là cong, tiểu minh tinh kia tôi có quen biết, hôm nay còn lải nhảibên tai tôi nửa ngày, nói cái gì mà không kéo dài được, các người nóixem, đạo diễn Liêu có phải bởi vì cô ta là nữ mới ứng phó như vậykhông?”
“Thiệt giả, chúng ta ở đây ngày ngày quấn ông ấy như vậy, có thể ngày nào đó đã bị hay không...”
Đang nói liền im bặt, nhưng ý tứ sau cùng tất cả mọi người đều hiểu rõ,không tự chủ được lui về phía sau vài bước, sợ thực sự bị nhìn trúng.
Mặt Liêu Minh đen giống như nước sơn, hung tợn nhìn Mặc Khuynh Thành cách đó không xa dùng vẻ mặt hèn mọn nhìn ông ta.
Chết tiệt, Mặc Khuynh Thành này, hại ông ta bị người khác tưởng là cong, ông ta làm sao có thể thích Từ Lập được! Ông ta thích vĩnh viễn là mĩnữ trước sau lồi lõm, trước cùng Từ Lập phát sinh tranh chấp liền càngkhông thể là vì để ông ấy nhớ kĩ mình, không, ông ta là vì khiến cho ông ấy nhớ mình, như vậy sẽ không quên em gái của ông ta.
Em gái của ông Liêu Mãn, dưới mình hai tuổi, vừa thông minh đáng yêu,mặc dù có chút ngang ngược, nhưng những thứ này cũng không là khuyếtđiểm, thời điểm học đại học, bản thân cùng Từ Lập là bạn cùng phòng kítúc xá, có lần em gái tới thăm ông ta, chỉ liếc mắt một cái, liền nhìntrúng Từ Lập.
Lúc ấy ông ta trực tiếp đem lời của cô ấy coi là nói đùa, Từ Lập là ai,muốn diện mạo không diện mạo, muốn dáng người không dáng người, trừ bỏtrí óc có chút trời ban, cái khác gì cũng không có.
Mà bản thân lại nghĩ quá đơn giản, mấy năm tiếp theo, Liêu Mãn mỗi ngàyđều tới trường học báo danh, càng về sau thậm chí thi đậu khoa đạo diễnmà cô ấy không thích.
Vốn tưởng làm bạn nhiều năm như vậy, Từ Lập sẽ động tâm, đương nhiên,bản thân ông cũng cho là như vậy, nhưng thời điểm tốt nghiệp kia, ông ấy nói với Liêu Mãn, ông ấy phải kết hôn rồi.
Sấm sét giữa trời quang đả kích khiến cho Liêu Mãn trực tiếp phát điên,cô ấy không tin, cô ấy không tin Từ Lập phải kết hôn, nhưng mà cô ấybiết bản thân không thể sụp đổ trước mặt Từ Lập, chỉ có thể cười nói câu chúc phúc.
Ông ta cho rằng một đoạn yêu đơn phương như vậy nên là kết thúc, mặc dùcó chút tiếc nuối, nhưng là kinh nghiệm không tồi, nhưng ông ta đã nghĩsai rồi, Liêu Mãn cũng không hề từ bỏ.
Sau khi tốt nghiệp, Từ Lập ngồi máy bay trở về quê hương của mình, cô ấy cũng theo sát phía sau.
Thành phố N, thành phố trình độ trung đẳng, ngay tại ngày đó, đã xảy ra chuyện cả đời ông ta cũng không nguyện quay đầu.
Liêu Mãn giết người, Liêu Mãn đã chết.
Ở sân bay, cô ấy tận mắt nhìn thấy Từ Lập cùng một người phụ nữ thân mật ôm áp cùng một chỗ, cô ấy cuối cùng không nhịn được, cầm dao nhỏ, mộtnhát đâm chết người phụ nữ kia.
Từ Lập muốn kéo cô ấy ra, cô ấy gắt gao ôm chặt người phụ nữ kia, thẳngđến lúc người trong ngực không còn vùng vẫy nữa, cô ấy mới hài lòngbuông người đó ra.
“Từ Lập, cô ta cũng đã chết rồi, không còn có ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau rồi.”
Từ Lập không thể tin được nhìn cô ấy, giống như chưa từng quen biết nhau, nói ra lời khiến cho Liêu Mãn tuyệt vọng.
“Liêu Mãn, đó là chị của tôi.”
Sau đó Liêu Mãn như diễn trong phim truyền hình, một mạng đổi lấy Từ Lập tha thứ.
Từ đó về sau, Từ Lập không còn quay lại thành phố N, ông cũng không qua lại với người anh em này nữa.
Bộ dáng lạc vào hồi ức kia của Liêu Minh làm trong lòng Từ Lập đau đớn,giá như lúc trước bản thân có thể kiên quyết cự tuyệt Liêu Mãn, bi kịchtrước đây sẽ không xảy ra.
Mặc Khuynh Thành đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, mởmiệng nói: “Ông một bộ hoài niệm làm gì, tôi biết, ông hiện tại có chútnổi tiếng, không thể quang minh chính đại ở bên người trong lòng, nhưngcũng không thể sau khi tôi nói lại bày ra bộ dáng này, sợ mọi người ởđây không biết ông là Gay?”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng lúc càng kinh ngạc, Từ Lập thiếu chút cười ra tiếng, Liên Mãn tức giận đến cúng tuần không yên.
Liêu Minh trực tiếp nắm chặt quả đấm, nâng lên chuẩn bị đánh tới.
Mặc Khuynh Thành nhìn đến thờ ơ, chỉ nói: “Liêu Minh, ông tốt nhất nênsuy nghĩ kĩ một chút, một quyền này đánh xuống sẽ có hậu quả gì.”
Liêu Minh trực tiếp tức giận đến bật cười, hậu quả? Ông ta chỉ biếtkhông đánh kết quả liền là những lời đồn đãi chiều nay có thể truyền rangoài.
“Mặc Khuynh Thành, mặc kệ hậu quả thế nào, tôi cũng phải đánh cô một trận.”
Nói xong, quả đấm càng ngày càng gần, Mặc Khuynh Thành lại không có chút phản ứng nào, có chút nhát gan không khỏi che hai mắt.
“Ầm.”
Oa, sao lại không có tiếng gì?
Mở hai mắt ra, Từ Lập đứng ở trước mặt Mặc Khuynh Thành ngăn cản quả đấm kia, rộ lên một cảnh, đây là yêu nhau giết nhau trong truyền thuyết.
Mặc Khuynh Thành trong dự kiến nhìn Từ Lập ở trước mặt mình, đây mới là Từ Lập cô quen biết, Từ Lập đáng kính trọng.
Liêu Minh quát: “Từ Lập, ông tránh ra cho tôi!”
Từ Lập nắm thật chặt quả đám của ông ta, bình tĩnh nói: “Liêu Minh, đâylà chuyện của hai chúng ta, không liên quan đến nha đầu Khuynh Thành, có cái gì cứ nhắm vào tôi đi.”
“Phi, ông đừng có nói đường hoàng như vậy, thực làm tôi ghê tởm!”
Từ Lập hít sâu một hơi, áp chế đau đớn đáy lòng, “Liêu Minh, nhiều nămân oán như vậy, tôi biết nói cái gì cũng không có tác dụng.”
Liêu Minh rốt cục đợi được Từ Lập nhắc đến chuyện năm đó, cả giận nói:“Ông còn có mặt mũi nói chuyện đó với tôi, năm đó nếu ông không biết cựtuyệt, bi kịch như vậy sẽ xảy ra sao!”
Từ Lập cúi đầu xuống, nỉ non: “Chẳng lẽ chuyện này ông không có sai sao? Ông cũng không phải không biết tính tình của tôi, lúc trước tôi cũngnói thẳng, tôi không thích cô ấy, ông cũng rõ ràng, nếu ông không cho cô ấy một tia hi vọng, ông nói xem, tôi có trách ông chút nào không?”
Liêu Minh không nói lời nào, không sai, lúc trước rõ ràng ông biết TừLập từ nhỏ có thanh mai, cũng biết tốt nghiệp đại học xong liền cướingười đó, nhưng ông ta không có nói cho Liêu Mãn biết, chỉ là mỗi lầnđều hi vọng chính mồm Từ Lập từ chối. Về sau là từ chối, kết cục lại tàn khốc