• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

< id="divcontent">Bên ngoài trời quang đãng, Văn gia là đang mưa sa gió giật.
“Bốp.”
“A!”
“Mẹ, mẹ không có chuyện gì vậy!”
“Trân nhi, bà không bị bỏng chỗ nào chứ?”
Văn Tư Tư nâng Lưu Tinh trực tiếp ngã vào mảnh thủy tinh vỡ, lại nhìn Đổng Trân được Văn Xương nâng dậy.
Vẻ mặt Đổng Trân trắng xanh, “A Xương, tôi không sao, chỉ là chị Lưu chị ấy...”
Văn Xương nhìn về phía Lưu Tinh, chán ghét nói: “Lưu Tinh, cho bà ở lạilà nhìn bà thương cảm, không phải là cho bà có cơ hội tổn thương Trânnhi!”
Lưu Tinh không để ý đau đớn trên người, nói: “Văn Xương, sao ông khônghỏi rõ xem chuyện gì xảy ra, tôi cái gì cũng chưa có làm!”
“Cái gì cũng không làm? A, thật là như bà nói thế sao chén canh kia lại không còn!”
Lưu Tinh ấm ức nói: “Kia là do có người ngáng chân tôi!”
Văn Xương hoàn toàn không tin lời của bà nói, cười khẩy: “Lưu Tinh, bàcả ngày nói hươu nói vượn, ở đây có vài người chúng ta, chẳng lẽ bà nóilà Trân nhi ngáng bà? Tôi nói cho bà biết, cũng bởi vì có người mẹ nhưvậy, Tư Tư mới học điều xấu!”
Lưu Tinh nói: “Văn Xương, sao ông có thể nói tôi như vậy! Tôi nhịn đắngnuốt cay nuôi dưỡng Tư Tư, kết quả ông không nói một lời hay nào, vậy mà con nói nó học cái xấu là vì tôi? Văn Xương, ông còn có lương tâmkhông!”
Vẻ mặt Đổng Trân cũng không ủng hộ nói: “A Xương, ông sao lại nói chịLưu như vậy, chị ấy nuôi Tư Tư lớn như vậy, đã cực kì không dễ dàng rồi, có lẽ chị ấy đôi khi có lúc sai trái, nhưng mà cũng không thể nói Tư Tư học cái xấu được.”
Lưu Tinh nghe xong, trong lòng liền cười nhạo, lời này của bà ta khôngchỉ lấy lòng Văn Tư Tư, trọng điểm vẫn là nói với Văn Xương, bản thânchỉ là không cản thận biểu lộ ra mặt không tốt thôi.
A, đây chính là nữ thần trong cảm nhận của Văn Xương sao, chỉ là, cũng phải phối hợp với bà ta, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Văn Xương nói: “Trân nhi, bà thật là quá tốt, người như thế nếu là không dạy dỗ, khẳng định lại “Không cẩn thận” đem nước canh đổ lên trên người bà rồi!”
Đổng Trân nói: “A Xương, chị Lưu thật sự không phải cố ý, là tôi không cẩn thận làm vướng chị ấy.”
Văn Xương: “Trân nhi, bà không cần nói dối thay bà ta.”
Văn Tư Tư nghe không vô, nói: “Cha, sao cha không tin lời mẹ con nói!”Sau đó nói với Đổng Trân: “Đều là do bà, nếu không tại vì bà, một nhà ba người chúng tôi đã cùng nhau sống hòa thuận rồi.”
“Bốp.”
Một bàn tay của Văn Xương đánh thẳng vào mặt Văn Xương Xương.
Lưu Tinh vội vàng kéo Văn Tư Tư lại, nhìn vết tay hồng hồng trên mặt côta, phát điên quát lên: “Văn Xương, cái đồ đáng chết này, dám đánh TưTư!”
Văn Xương trào phúng nói: “Tôi dạy dỗ con gái của tôi mắc mớ gì đến bà,nó thế mà nói năng lỗ mãng với mẹ của mình, chẳng lẽ không nên dạy dỗ?”
Mẹ?
Lưu Tinh nói: “Văn Xương, mẹ của nó chỉ có tôi, Lưu Tinh! Đổng Trân đâu có tư cách để Tư Tư gọi bà ta là mẹ!”
Văn Xương lạnh lùng nói: “Chỉ bằng Trân nhi là nữ chủ nhân Văn gia, chỉ bằng Tư Tư là người của Văn gia!”
“Oanh!”
Lưu Tinh lui về phía sau vài bước, đúng vậy, Văn Xương nói không sai, Tư Tư là người của Văn gia, nhưng cô ấy là chính bà mang thai mười tháng,đau khổ cay đắng sinh hạ ra, từ khi còn trẻ thơ tới lúc thành đại cônương duyên dáng yêu kiều sắp đính hôn, bà tiêu tốn bao nhiêu tinh lựcvới tâm huyết, kết quả, cuối cùng lại không phải là nữ chủ nhân Văn gia, lại đến cả người con gái duy nhất, hy vọng duy nhất cũng cướp mất sao!
Văn Tư Tư nói: “Cha, con chỉ có một người mẹ, người phụ nữ kia con tuyệt đối không gọi!”
Văn Xương: “Được, con không gọi liền mang theo người mẹ này rời khỏi Văn gia!”
Hai người trợn to hai mắt, Văn Xương đã vậy còn quá vô tình, đây là đếncả con gái cũng không cần rồi hả? Vẫn lại nói, sau khi có con trai, VănTư Tư đã không còn quan trọng nữa rồi hả?
Mặc kệ là loại khả năng nào, đối với bọn họ mà nói, cho dù Tô Thụy vuivẻ cưới mình, Tô gia cũng tuyệt không đồng ý, cần phải để bản thân gọiĐổng Trân là mẹ, cô ta tuyệt đối không làm được.
Lưu Tinh nhìn Văn Tư Tư trong thế khó xử, trong lòng dâng lên chút ấmáp, đây chính là con gái mình nuôi dưỡng nhiều năm, ít nhất trong lòngcô ta có mình, sẽ suy nghĩ vì chính mình, như vậy là đủ rồi.
Lưu Tinh nói: “Tôi sẽ rời khỏi, từ nay về sau sẽ không dính líu tới ôngnữa, nhưng mà có một điều tôi không nhường nhịn, Tư Tư là con gái củatôi, cả đời này đều vậy, tôi cũng sẽ không cho phép người khác làm mẹnó.”
Văn Xương không hề nghĩ ngợi cự tuyệt: “Điều đó không có khả năng, Trânnhi là nữ chủ nhân Văn gia, nếu Tư Tư không gọi mẹ, vậy để cho người bên ngoài thấy con bé thế nào đi!”
Lưu Tinh cười nhạo một tiếng, “Đối đãi thế nào tôi mặc kệ, cô ta là thịt trong lòng ông, Tư Tư cũng là cốt nhục của tôi, nếu là ông không đồngý, liền náo loạn cho mọi người đều biết, tôi cũng sẽ không bỏ qua choông, xem lựa chọn của chính ông vậy.”
Văn Xương nheo ánh mắt lại, “Lưu Tinh, lá gan bà lớn lắm, dám uy hiếp tôi!”
Lưu Tinh ngẩng cằm lên, “Hiện tại tôi chỉ còn mỗi Tư Tư, nếu ông muốn cướp con bé đi, ông sẽ thấy được tôi như thế nào?”
Đổng Trân khuyên nhủ: “A Xương, ông đừng khó xử hai người họ, huống hồchị Lưu không phải cố ý, ông để cho Tư Tư gọi tôi là mẹ, tôi đều cảmthấy được bản thân không chịu nổi, đây không phải cảm giác giống như bảo Hoài Hoài gọi người khác là mẹ sao?”
Văn Xương suy nghĩ, nói: “Được rồi, tôi không ép Tư Tư nữa, nhưng mà ít nhất nên có cách gọi khác.”
Văn Tư Tư muốn từ chối, lại bị Lưu Tinh không ngừng trao đổi ánh mắt, sau cùng cứng rắn nói: “Dì.”
Đổng Trân cười nói: “Tư Tư ngoan.”
Bà ta còn nói: “A Xương, ông cùng đừng để chị Lưu rời đi, tôi cảm thấy mấy người chúng ta sống với nhau rất tốt.”
Lưu Tinh châm biếm cười nói: “Không cần, chỗ tốt như này vẫn là để chocác người ở đi, tôi là một người bình thường, không thích hợp ở trongbiệt thự này.”
Văn Tư Tư trong mắt nén lệ, lại cố nén không cho rơi xuống.
Cô ta không biết vì sao sau khi từ Tô gia trở về mọi chuyện lại thànhnhư vậy, cuộc sống tốt đẹp vốn có đâu? Vì sao lại biến thành như vậy.
Đúng, không sai, hiện tại mình đã là Văn gia đại tiểu thư, nhưng cô takhông có cách nào hưởng thụ được sao trăng vây quanh, Văn gia nữ chủnhân đáng lẽ phải là mẹ, vì sao đột nhiên xuất hiện một người phụ nữkhác đến đoạt đi toàn bộ vị trí vốn thuộc về mẹ con bọn họ! Vì sao ôngtrời lại không công bằng như vậy, bản thân chưa làm sai bất cứ điều gì,vì sao không thực hiện nguyện vọng của cô ta, chẳng lẽ đời này đều phảiđứng dưới Mặc Khuynh Thành sao!
Cô ta không cam lòng, lại cái gì cũng không thể làm được, Lưu Tinh phảirời khỏi, Văn gia chỉ còn một mình cô ta, Văn Xương không thể tin tưởng, Đổng Trân càng không thể tin tưởng, cô ta giống như ký sinh trùng ở Văn gia, mỗi ngày kèo dài hơi tàn.
Văn Tư Tư, mày phải nhẫn nại, Tô Thụy đồng ý cưới mình, chỉ cần mình trở thành nữ chủ nhân Tô gia, liền có hy vọng đoạt lại toàn bộ mọi thứ vốnthuộc về hai mẹ con họ!
Văn Xương, chờ đấy!
Ông ta cho mình ít nhiều yêu thương, liền cho mình ít nhiều đau xót, côta tuyệt đối sẽ không quên ngày này, sẽ không quên những người này mangđến khuất nhục cho mình!
Lưu Tinh không ngừng vuốt ve hai má Văn Tư Tư, nói: “Tư Tư, chịu khó ở lại Văn gia, chờ Tô Thụy cưới con về nhà.”
Văn Tư tư gật gật đầu, “Mẹ, con biết rồi, con sẽ ngoan ngoãn.” Ngoan ngoãn thôn tính toàn bộ nơi này.
Lưu Tinh lau nước mắt ở khóe mắt, mặt không biến sắc nhìn về phía bọnngười Văn Xương, nói: “Văn Xương, tôi theo ông mười mấy năm, không nghĩtới ông lại vô tình như vậy, nếu lúc trước sớm biết ông đã có ngườithương, Lưu Tinh tôi cho dù chết cũng sẽ không yêu ông.”
Nói xong, quyết tuyệt xoay người rời đi.
Văn Xương giật mình ngây người nhìn bóng lưng của bà ta, giống như nhớtới vui vẻ ngày xưa sống bên nhau, nội tâm không khỏi phức tạp.
Ông đối với Lưu Tinh không phải không có cảm tình, chỉ là tương đối mànói, ông càng yêu Đổng Trân hơn, Đổng Trân đã là một phần không thểthiếu trong đời, còn có Văn Hoài, đứa con trai chính mình vẫn mong chờ,khi nó còn nhỏ được ôm từ phòng giải phẫu đi ra, ông cảm tạ Đổng Trânkhông để ý tới phản đối của mình mà sinh con ra. Khi hộ sĩ đưa bà ta ra, sắc mặt tái nhợt nhìn bà không một tiếng động nào, ông sợ hãi thăm dòhơi thở của bà ta, bà còn sống, nhưng bác sĩ nói, thân thể của bà đã bịtổn hao nghiêm trọng, về sau không thể mang thai nữa.
Kỳ thật bà ta không thể có con cái, từ sau khi bà ta cản một nhát daocho mình, bà ta đã bị bác sĩ phán là mang thai rất khó, ngay từ đầu ôngcòn chưa tin, nhưng mấy lần mang thai, rồi sinh non, ông đã không còn hy vọng gì nữa.
Ông tự nói mình, Văn Xương, thỏa mãn đi, ít nhất người mày yêu vẫn còn bên cạnh mày, có con hay không thật sự quan trọng sao?
Nhưng mà thân thể Đổng Trân mỗi ngày một xấu đi, càng về sau thậm chíkhông thể làm chút chuyện đó, ông là đàn ông, ông có nhu cầu của mình,cho nên ông vẫn ở bên ngoài tìm rất nhiều phụ nữ, bao gồm cả bạn giườngcố định là Lưu Tinh.
Không sai, trong mắt ông, Lưu Tinh chr có thể xem là bạn tình cố định,chỉ là đối tượng để ông thỏa mãn dục vọng thôi, nhưng mà sự hiền lươngcủa bà ta, khéo hiểu lòng người, không một tấc lại muốn tiến một thước,làm cho bản thân cực kì hài lòng với người bạn tình này, ông cũng vui ýcho bà một chút tình cảm, họặc là cùng bà sắm vai một đôi vợ chồng bìnhthường, thường xuyên bỏ ra chút thời gian đi đến thăm hai mẹ con bọn họ.
Nhưng mà bạn tình chỉ có thể là bạn tình, ông cho phép bà ta sinh condưỡng cái, nhưng tuyệt không cho phép bà ta tranh đoạt vị trí nữ chủnhân Văn gia thuộc về Đổng Trân.
Đổng Trân nhìn Văn Xương vẻ mặt đang nhớ lại chuyện cũ, trong mắt hiện lên một chút ngoan độc.
Lưu Tinh rời đi vẫn còn cho bà vào bẫy, thế nào, muốn dùng loại phươngpháp này làm cho Văn Xương không quên được bà sao? A, thật sự là có ýnghĩ kì lạ nha!
Làm bạn lâu nhất với Văn Xương chính là mình, bản thân cũng hiểu ông tanhất. Ông ta không phải là kiểu người chung tình, cũng không phải làngười trong lòng chỉ có một người yêu.
Ông ta có dã tâm của mình, tuy năm đó Văn Chấn bắt ép ông ta cưới MụcLệ, nhưng vẫn không thể vứt đi dã tâm của ông, chỉ là ông ta không thểngờ, Mục Lệ là người mạnh mẽ trong mắt không chấp nhận có hạt cát.
Vì sao chỉ một buổi tối mà Mục Lệ liền mang thai hả? Đó là bởi vì VănXương lén lút cho cho vào rượu thuốc tăng khả năng mang thai.
Qua đêm đó, Mục Lệ mang thai theo dự kiến, về sau thành công có Văn Cẩm, đây cũng chính là lí do mà sau này dù bà ta có phát hiện ra Văn Xương ở bên ngoài có phụ nữ khác cũng không ly hôn.
Phụ nữ, là người ngu ngốc nhất trên thế giới này, bọn họ có thể vì yêudâng toàn bộ ra, cũng có thể vì đứa con mà chịu đựng toàn bộ.
Đổng Trân lại bỏ lại tất cả suy nghĩ ra sau, trên mặt lộ ra vẻ mặt tươicười hòa ái, “Tư Tư, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ cha con hếtgiận, dì sẽ khuyên ông ấy.”
Văn Tư Tư không nói câu nào lên lầu, Văn Xương thấy vậy một bụng lửa giận.
“Bà xem, bà xem! Đã trèo lên đầu ngồi rồi, bà vẫn còn nói hộ nó!”
Đổng Trân vỗ về lồng ngực phập phồng của ông ta, nói: “A Xương, bọn họlà mẹ con sống bên nhau bao nhiêu năm, khẳng định có chút tức giận, tôicũng không mất miếng thịt nào, ông đừng nóng giận.”
Văn Xương thở dài, nói: “Coi như quên đi, nhiều năm như vậy tôi cònkhông hiểu tính bà, sau này tôi một tấc cũng không rời bà, như vậy, cũng bớt đi khả năng bà bị Lưu Tinh hại.”
Đổng Trân nói: “Đâu cần khoa trương như vậy, là ông nghĩ xấu cho bà ấy rồi.”
Văn Xương hừ lạnh một tiếng, “Trân nhi, bà là không ở chung với bà tanên bà không biết, tôi quen biết bà ta nhiều năm như vậy, tâm tư bà tathế nào sao tôi còn không biết, bà yên tâm, đối với tôi mà nói bà ta chỉ là bạn tình, trong lòng của tôi, cũng chỉ có một mình bà.”
Đổng Trân giận dữ cười nói: “Chỉ biết dỗ tôi, nếu để cho Tư Tư nghe được, con bé sẽ đau lòng đó.”
Văn Xương ôm bà, không sao cả nói: “Đau lòng cũng cần phải tiếp thu hiện thực này, tôi cho nó thân phận Đại tiểu thư của Văn gia, để cho nó cótư cách gả vào Tô gia, nó nên mang ơn.”
...
Hai người từ từ đi xa, Văn Tư Tư từ đầu cầu thang xuất hiện.
Chỉ là bạn tình sao? Hóa ra tạp chủng với bạn tình so với con gái còn dễ nghe hơn...
***
Cát bang, là một bang phái nhỏ ở Đế Đô, lại tồn tại hai mươi năm.
Cát Thiên, 38 tuổi, bang chủ Cát bang, trên mắt phải có một vết sẹo, dáng người khôi ngô.
“Đại ca, Công ty Mặc Ẩn trả lời rồi.” Lão Nhị Chân Nghĩa vẻ mặt cổ quái chạy tới.
“Tới đọc nghe một chút.” Cát Thiên không có để ý tới vẻ mặt của anh ta.
Chân Nghĩa nói: “Bên kia trả lời, bọn họ cực kì muốn nếm thử thủ đoạn của anh, tùy thời phụng bồi.”
“Ầm.”
Cát Thiên trực tiếp đem chén trên mặt đất quét xuống.
“Được được, lâu rồi không có ai dám khiêu chiến uy nghiêm của tôi rồi!”
Chân Nghĩa khuyên nhủ: “Đại ca, nếu không chúng ta thôi đi, nghe nói bối cảnh của Mặc Khuynh Thành không kém, huống hồ ân oán của anh với TônĐức kia cũng chỉ là chuyện nhỏ, đã mười mấy năm rồi, nên buông xuốngđi.”
Cát Thiên lại giận dữ hét: “Bỏ đi sao? Nếu không bởi vì ông ta từ chối, những người của Túc Hải bang sẽ không cười nhạo lão tử!”
Túc Hải bang, thực lực lớn hơn chút so với Cát bang, hai bang thường xuyên xảy ra xung đột.
Chân Nghĩa nói: “Đại ca, lúc ấy Tôn Đức chỉ là một tiểu tử không biếtgì, anh tính đòi nợ lên tên tiểu tử tính làm gì, huống hồ anh là đại cacủa xã hội đen, nghĩ muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ diễn viên, chuyệnnhư vậy là anh không nên làm đâu?”
Cát Thiên tát một cái lên trên đầu anh ta, “Đồ hỗn láo, có cậu cản nhưvậy! Muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ thì làm sao, tao chỉ là đầu tư, đầu tư biết không! Hiện tại hắc đạo nhiều khó khăn, chúng ta có nhiều anhem như vậy, đây đều là tiền bạc! Phải dựa vào tiền chúng ta thu phí bảohộ, nhét cũng không đủ kẽ răng!”
Chân Nghĩa cũng giải thích nói: “Em biết trong bang rất khổ, nhưng màTôn Đức kia cũng rất khổ, bị anh chèn ép nhiều năm như vậy, còn có bộdáng thiên tài năm đó sao?”
Cát Thiên đều đã không biết hổ thẹn, “Đây có là gì, bối cảnh của mìnhcòn không có, chính mình lại hận không thể lấy miệng quạ ra.
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
Mặc Khuynh Thành nhìn bức thư báo đã xem, cao hứng thu giấy ghi chép về.
Từ Lập nhìn miệng cô vẻ tươi cười, hỏi: “Khuynh Thành, người kia đã đọc rồi, sao cháu vẫn còn vui như vậy?”
Vẻ mặt Tôn Đức lo lắng, “Khuynh Thành, nếu bọn họ thật sự ra tay, cháu làm sao bây giờ?”
Mặc Khuynh Thành bình tĩnh nói: “Gặp chiêu phá chiêu.”
Lê An An hoàn toàn không lo lắng, lấy tay ôm lấy Tôn Đức, “Đạo diễn Tôn, ông đừng lo lắng, người kia thật sự không cần lo lắng, cho dù cô ấy vẫn củi mục như trước, nhưng còn có anh cả Mặc ở đây, cháu tin tưởng anh cả Mặc nhất định dẫn chúng ta đi đại sát bốn phương!”
Mặc Khuynh Thành nhìn cô ta một bộ “Mặc Dận chỉ chỗ nào, cô liền giếtchỗ đó”, không chút khách khí nói: “Cậu yên tâm, mình sẽ cùng Mặc Dận,cho cậu trở thành anh hùng đấu tranh đầu tiên.” Trở thành vật hi sinh.
Ở đây hiển nhiên đều hiểu ý của Mặc Khuynh Thành, chỉ riêng Lê An An đắc ý ưỡn ngực lên.
“Khuynh Thành, mình biết cậu sẽ xem trọng mình mà, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ mang đại não của đội địch về cho cậu đá cầu.”
“Không được!”
Đến ngay cả Đồng Ôn Luân vừa tới cũng mở miệng ngăn cản.
Lê An An trực tiếp xem nhẹ những người khác, hỏi anh ta: “Tại sao không được.”
Đồng Ôn Luân cau mày nói: “Ăn mỳ, bẩn.”
“...”
Quả nhiên, suy nghĩ của thiên tài, mọi người không thể hiểu được.
Mặc Khuynh Thành nói: “Kỳ thật chỉ là một Cát bang nhỏ nhoi mà thôi, chỉ cần có người có thế lực ở Đế Đô, Cát bang cũng không dám đắc tội, chỉlà, tôi tò mò hơn chính là rốt cuộc năm đó đạo diễn Tôn đắc tội gì vớiông ta.”
Mọi người theo vấn đề của cô đồng thời nhìn về phía Tôn Đức.
Từ Lập cũng nói: “Đúng vậy, Tôn Đức, tôi chỉ biết ông đắc tội với ngườikhác, đại khái là vì ông từ chối yêu cầu của ông ta, nhưng không nghĩtới ông đắc tội với Cát bang, kia chính là hắc bang đó!”
Tôn Đức cười khổ: “Tôi nào biết rằng đó là hắc bang, lúc ấy ông ta độtnhiên xuất hiện, bảo tôi giúp ông ta đóng phim, nếu là ông, ông có đồng ý không?”
Cam Triết kinh ngạc nói: “Không thể nào, cũng chỉ vì chút chuyện này?”
Tôn Đức nói: “Lúc đó tôi gặp được ông ta vừa vặn nửa tiếng, tôi chỉ biết là tôi có thể trêu chọc chút chuyện này thôi.”
Mọi người không nói gì, người nào cũng không biết trêu chọc Cát Thiênchỉ vì chuyện đấy, phải biết rằng, đối với ông ta mà nói, mặt mũi lớnhơn cái mạng!
Mặc Khuynh Thành cắt ngang suy nghĩ của bọn họ, nói: “Hiện tại nghĩnhững thứ này cũng vô dụng, Ôn Luân, người anh nói có đến hay không?”
“Ở bên ngoài.”
Trước công ty.
Đới Thiên mang mái tóc dài màu hồng, mắt mở to, quan sát chỉ có nhân viên mới có thể đi vào công ty.
“Này, Hà Gia Tường, công ty này rất cao cấp nha.”
“Đới Thiên, ở trước cửa công ty người khác, chú ý hình tượng một chút.”
Đới Thiên phiền muộn với lời nói này, “Hà Gia Tường, sao phải chú ý hình tượng, chính cậu cũng như thế còn gì?”
Hà Gia Tường nói: “Đới Thiên, hình tượng của mỗi người một khác, đối mặt với cậu, tôi cảm thấy được không cần duy trì hình tượng, như vậy mới có thể sửa lại thói quen xấu của cậu.”
Đới Thiên liếc mắt hình anh ta, “Hà Gia Tường, cậu nói Logic ở đâu.”
“Logic Hà thị.”
Lúc này, cửa chậm rãi mở ra.
Lê An An nhìn phong cách của Đới Thiên, kích động nói: “Khuynh Thành, cậu xem, có cùng dạng với người trước kia hay không!”
“...” Thả rắm chó.
Mặc Khuynh Thành thừa nhận, trước kia chính mình cũng giống như người trước mặt, nhưng mà, cô chưa từng có chói mắt tới như vậy!
Chỉ là cho dù trong lòng cô có châm chọc thế nào, trên mặt cô vẫn tươi cười như cũ, “Hai vị, các anh là bạn của Ôn Luân sao?”
“Không phải!”
Ba tiếng đồng loạt vang lên.
Đới Thiên nói: “Ba người chúng ta làm sao có thể làm bạn được! Đến Hà Gia

cungchieu.png
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK