“Ha ha.”
“Ha ha ha...”
Mọi người bây giờ không nhịn được nữa, trực tiếp bật cười, người này là con khỉ mời tới cứu binh sao, thế nào lại làm trò cười như vậy!
Tiếng cười của Lê An An là lớn nhất khắp xung quanh, khoa trương hơn chính là, cô cười đến đau bụng.
“Ai u, này, này ở đâu ra người chọc cười như vậy, chọc cười lão nương, cho nên ông nghe không hiểu sao! Thật ngu ngốc, còn định nói là chú của Khuynh Thành! Chú cơ, mặt mũi của ông ta, rơi ở đâu rồi, nhanh tìm về đi!”
Mặc Vĩ thế mới hiểu, kéo tay áo lên, làm bộ muốn tiến lên đánh Lê An An, “Nhóc con, lão tử để cho mày nói hươu nói vượn sao!”
“Mặc Vĩ, ông làm gì vậy!”
“Đại nhân, chạy mau!”
“Mau ngăn ông ta lại!”
Lê An An không lùi mà tiến tới, chân thon dài nâng lên, chợt đá ra.
“Phanh!”
“A!”
Lê An An nhìn Mặc Vĩ nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết, gắt một cái, “Dám ở trước mặt lão nương đây xưng là lão tử sao? Đá ông đến mức gọi mẹ!”
Mặc Khuynh Thành nhếch miệng, quả nhiên cũng lo lắng cho Mặc Vĩ, nhìn phía dưới đang bị che của ông ta, có loại cảm giác chua chua thoải mái, đơn giản là rất thoải mái đi!
Lê An An hài lòng nhìn kết quả mình tạo ra, xoay người lại thấy Tô Nhạc Thiên cùng Tống Tiểu Bảo cách xa mình một thước.
“Ai, sao các cậu lại cách xa mình như vậy!”
Tô Nhạc Thiên nở nụ cười cứng nhắc, “An An, chúng mình lo lắng cậu không cẩn thận đánh tới chúng mình.”
Lê An AN suy nghĩ một chút, lập tức hiểu, hai ta bắt chéo, cằm khẽ nâng, nụ cười điềm mỹ, nhưng là nói ra lại làm cho đám đàn ông đồng loạt lui về phía sau.
“Sợ cái gì, mình mới chỉ dùng ba phần lực thôi, các cậu nếu có chỗ nào không thoải mái, mình có thể giúp các cậu chữa trị.”
“Không, không cần, bọn mình cảm thấy rất tốt.”
Mọi người không tự chủ che phía dưới lại, còn nhớ lại trước đây mình có từng đắc tội cô ấy không, tóm lại, cái tên Lê An An này, bị liệt vào danh sách không thể đắc tội.
Lúc này bảo vệ xông vào trong đám người, lôi Mặc Vĩ dậy.
Hàn Hồng Đào lau mồ hôi trên trán, “Các người mau đem ông ta tới khu bảo vệ.”
“Chờ chút.”
Thân thể mới vừa được đưa xuống, quay lại nhìn là ai vừa mới lên tiếng.
“Bạn học Mặc, còn có chuyện gì sao?”
“Hiệu trưởng, em còn có một số chuyện muốn hỏi rõ ràng.”
“Em hỏi, em hỏi đi.”
Mặc Khuynh Thành bước xuống đài, mọi người tản ra, tạo thành một đường cho cô đến chỗ Mặc Vĩ.
“Đát, đát, đát.”
Mặc Vĩ vất vả đi tới, liền thấy giày da nhỏ dừng ở trước mặt mình.
“Mặc Vĩ, ai chỉ điểm ông tới đây?”
“Không có, không có
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn