Đến tận ngày hôm nay, cô đã ở nhà của Ngạn Thụ Khôn sắp một tháng rồi nhưng không hề liên lạc được với Liêu Dinh, trong lòng cô vừa lo lắng vừa chán ghét anh. Mỗi lần vào trong phòng cô đều khóc lớn, khóc đến nổi những giọt nước mắt cũng dần dần muốn cạn đi.
Ngày hôm nay, cô và Ngạn Thụ Khôn ngồi cùng nhau ăn bữa sáng, điện thoại của cậu ta vang lên, Hải Hà cũng nhìn lên một chút, hiện lên hai từ "Liêu Dinh", cô có chút mong chờ. Sau đó, Ngạn Thụ Khôn liền bắt máy.
- Alo? Liêu Dinh à? Sao vậy?
Dừng một chút, giống như là ở bên kia đang nói gì đó, sau đó ánh mắt của Ngạn Thụ Khôn liền trợn tròn lên, kinh ngạc nói.
- Cậu nói thật chứ? Phí Khả Ái kia là hôn thê của Tề An, bây giờ lại muốn theo đuổi cậu? Liêu Dinh à, cậu cũng đào hoa gớm.
Hải Hà nghe thấy liền siết chặt tay đang cầm đôi đũa của mình, ánh mắt phức tạp vừa muốn hỏi rõ vừa muốn thôi. Những biểu hiện của cô đã hoàn toàn được Ngạn Thụ Khôn thu hết vào mắt rồi, cậu ta liền nhếch môi cười nhạt, sau đó lại lên tiếng tiếp.
- À... Cậu định đưa cô ấy về lại Mỹ sao? Là ra mắt mẹ và dượng cậu à? Được rồi, được rồi... Dù sao Tiểu Hi cũng không thích cậu, thì cậu cố gắng mở lòng với Tiểu Khả Ái của cậu đi. Ừ... Đúng rồi, cậu yên tâm... Bên phía nhà Hoàng Phủ cứ để tôi. Được, vậy khi nào cậu bay?
Nhìn thấy hốc mắt của Hải Hà đang đỏ lên Ngạn Thụ Khôn cũng chỉ ừ à vài cái rồi tắt máy, sau đó cậu ta lại bắt đầu dùng bữa giống như không có gì vừa xảy ra cả. Nhưng Hải Hà lại chậm chạp ăn, sau đó thút thít, cô nhìn sang anh trai mình nói.
- Em... Em có hẹn với chị Mộc đi mua sắm... Em... Em đi trước nha.
- Được, em đi cẩn thận. À đúng rồi... Em chờ anh một chút.
Sau đó, Ngạn Thụ Khôn đi vào thư phòng, lấy một cuốn album và một sắp tài liệu khá là dày, đưa cho Hải Hà, nói.
- Em đưa cái này cho Mộc Mộc, nói với cô ấy trao trả lại cho Dục Ngọc Tiêu. Rồi nói anh ta, ngày mai hẹn ở nghĩa trang. Chỉ cần nói vậy thôi.
Hải Hà nghe xong liền gật đầu một cái, nhanh chân rời khỏi nhà, Ngạn Thụ Khôn thở dài một tiếng, sau đó liền thấy Liêu Dinh từ trên cầu thang bước xuống, Ngạn Thụ Khôn nhìn Liêu Dinh rồi nói.
- Tôi cho cậu mượn Khả Ái đấy, nhớ là diễn tốt một chút. Bây giờ cô ấy đang ở quán Cafe The Time, cậu ra đó đi. Tôi đã nói với Bảo Bối của tôi rồi.
- Được.
Sau khi Liêu Dinh rời khỏi nhà của Ngạn Thụ Khôn thì anh liền đến quán cafe mà cậu ta đã nhắc, nhìn thấy một người con gái tuy cũng rất xinh đẹp nhưng hoàn toàn trái ngược lại với Hải Hà, nếu cô gái này xinh xắn theo kiểu ngọt ngào thì Hải Hà của anh chính là mạnh mẽ và sắc xảo.
- Cô là... Phí Khả Ái?
- Anh là... Liêu Dinh? Là người em rể mà Thụ Khôn nhắc đến?
- Có lẽ thôi, cũng chưa chắc lắm.
Phí Khả Ái mỉm cười, sau đó cả hai bắt đầu kế hoạch của mình. Anh đưa Phí Khả Ái đến trung tâm thương mại mà Tuệ Mộc hẹn với Hải Hà, khi anh và Khả Ái đi vào liền nhìn thấy Tuệ Mộc. Mọi việc mà anh và Ngạn Thụ Khôn bàn bạc đều nói cho Tuệ Mộc biết, không hiểu vì sao mà hai anh chàng này lại cực kỳ yêu thương Tuệ Mộc, làm cho mỗi lần như vậy Ngụy Long Thần liền tức giận đến nổi tím cả người.
- Dinh Ca... Đây là...?
- Mộc Mộc, đây là Khả Ái... Là hôn thê của Tề An.
- Nhưng tôi thích Tiểu Dinh Dinh thôi. A Dinh, mau... Chúng ta qua kia xem nhẫn đi.
Liêu Dinh cũng chỉ mỉm cười rồi chào tạm biệt Tuệ Mộc và Hải Hà rồi đưa Phí Khả Ái đến khu bán trang sức, Hải Hà nhìn thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng mà chính cô là người đẩy anh đi thì bây giờ nên lấy tư cách gì đau lòng?
Sau khi dạo một vòng thì Tuệ Mộc tách Hải Hà ra, Liêu Dinh cũng tách Phí Khả Ái ra, hai người bất chợt nhìn thấy nhau. Hải Hà có chút lúng túng nói.
- Ờ... Ừm... Cô gái lúc nảy...
- Cô ấy vào nhà vệ sinh rồi. Vậy Mộc Mộc đâu?
- Chị ấy đang mua đồ cho ba đứa nhỏ, em thấy hơi ngột ngạt... Nên là...
- À.
Sau một hồi im lặng thì Hải Hà buộc phải lên tiếng.
- Anh và cô ấy định... Kết hôn sao?
- Cũng chưa biết nữa, nếu như sang năm tình cảm tốt một chút, thì sẽ kết hôn.
- Anh... Thích cô ấy rồi sao?
Liêu Dinh bật cười nhạt, sau đó lên tiếng.
- Cũng không hẳn, nhưng dù sao tình cảm vẫn có thể bồi đắp được. Anh bây giờ cũng đã qua ba mươi tuổi rồi, nếu còn không chịu lấy vợ thì làm sao sinh con đây.
Hải Hà bất chợt cảm thấy trái tim mình giống như có hàng ngàn con dao đâm vào, cô đau lòng... Cô thật sự rất đau lòng, bất chợt hai hàng nước mắt lại không thể kiềm được mà rơi xuống.
- Anh... Anh có thể đừng yêu cô ấy... Đừng lấy cô ấy được không?
Liêu Dinh kinh ngạc nhìn Hải Hà, cô liền mặc kệ tất cả mọi thứ nhào đến ôm lấy anh, liên tục lắc đầu.
- Em sai rồi. Em sai rồi... Anh đừng bỏ em có được không? Em... Em thật sự không chịu được. Em... Em... Trái tim em cảm thấy rất đau... Em... Em...
Bất chợt, Liêu Dinh rất muốn ôm lấy cô, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc, anh không đẩy ra, nhưng cũng không ôm lấy, anh vẫn chỉ đứng như vậy.
- Anh... Anh đang chê em đúng không? Ha... Là em ngu ngốc thôi đúng không?
Hải Hà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của mình, sau đó cô liền cười đầy thống khổ. Lúc này anh mới lên tiếng.
- Chẳng phải lúc trước chính em là người đuổi anh đi sao?
Cô im lặng.
- Anh mặc kệ em là Trình Hải Hà cũng được, Ngạn Duệ Hi cũng được... Anh chỉ muốn nói với em một câu thôi...
Cô ngước mắt lên nhìn anh, bây giờ là anh muốn từ chối cô? Hay là muốn yêu cô bây giờ cô cũng không thể xác định được nữa rồi.
- Anh yêu em... Anh yêu em trọn đời trọn kiếp. Anh mặc kệ trước kia em có thế nào, anh cũng mặc kệ em có thật lòng yêu anh hay không... Cả đời Liêu Dinh anh chỉ có mình em, từ trước đến nay chỉ có em...
Trước mắt cô bắt đầu nhòe đi, bây giờ cô đang trong vòng tay ấm áp của anh. Người mà cô thật tâm thích... Hải Hà liền vòng tay ôm lấy anh thật chặt, cô không muốn vụt khỏi anh một lần nào nữa. Liêu Dinh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, còn hôn lên đỉnh đầu của cô một cái thật nhẹ nhàng.
- Anh yêu em, cả đời này anh chỉ yêu em. Em có bằng lòng giao nửa đời còn lại của em... Giao cho anh... Được không?
Cô liền gật đầu mạnh, cô yêu anh... Ngay cả bản thân hai người họ cũng không biết từ khi nào đã yêu đối phương, có khi còn yêu hơn cả chính mình.
- Được.!