• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Ân nhìn thấy sợi dây chuyền này liền kinh ngạc. Hơ? Ông cha già này thật sự đã già rồi sao nhỉ? Đồ vật này nghe nói anh rất thận trọng, hơn hết sợi dây chuyền này chứa rất nhiều bí mật của Ngụy Long Thần, vừa có thể là manh mối của vụ tai nạn năm đó của cha mẹ anh, cũng có thể là liên quan đến quá khứ của anh, hoặc cũng có thể là những kỉ niệm mà Ngụy Long Thần muốn giữ lại?



- Zô, Tiểu Di à... Trình độ cướp đồ của em thăng cấp rồi đấy. Anh từng nhìn thấy nó rồi, nhưng không thể lấy được.



An Di lại một lần nữa ôm bình nước của mình, rồi nhàn nhạt nói.



- Do anh ngốc thôi.



Định Viêm siết chặt nắm tay, cái con nhóc thối tha này. Nếu không phải là vì tâm cơ của An Di rất cao, thủ đoạn cũng rất khó lường nên Định Viêm mới không dám động đến thôi. An Di còn là viên minh châu vô cùng quý giá trên tay của bà ngoại và ông ngoại, nếu như Định Viêm ra tay đánh An Di... Thì cậu nhóc phải chuẩn bị một vali du lịch đảo hoang vài ngày.



- Em định làm gì với hai con chip này?



- Xem thử đi.



Ngọc Tuyết ngồi một bên mà cứ ngây ngốc nhìn, hơ hơ... Hai đứa nhỏ này thật sự là năm tuổi sao?! Nhưng càng nhìn càng không giống như năm tuổi, hai đứa bé cứ như là người lớn đã gần ba mươi ấy chứ.



- Zô, là ảnh của mẹ trước khi kết hôn, sau khi kết hôn và hình ảnh gần đây nhất nè.



An Di mỉm cười, từ sớm cô nhóc xảo trá này đã đoán ra rồi. Một trong hai con chip thế nào cũng có ảnh của mẹ, An Di nhắm mắt lại rồi thầm nghĩ "Xem ra cũng không phải người chồng tồi".



Con chip thứ hai là hình ảnh kết nối trực tiếp từ camera nơi giam giữ Tần Mộc Ái. Lúc này, không chỉ Định Viêm kinh ngạc mà ngay cả Long Ân cũng không dám tin.



- Là bà dì mà ông ngoại hay nhắc sao? Cái gì mà Mộc Ái đúng không?



- Zô, An Di, em đúng là thần đó nha, đoán cái gì cũng trúng. Anh phục em rồi đó.



Trong đoạn phim này không nhìn thấy Ngụy Long Thần, chỉ nhìn thấy Hoàng Ảnh mà thôi. Định Viêm nhìn Hoàng Ảnh có chút quen mặt, hình như người này từng rất nhiều lần điều tra về nơi ở của mẹ, nhưng lần nào cũng bị Định Viêm bắt được rồi giao cho Tề An xử lý cả. Ngoài An Di ra thì có lẽ Long Ân là người thích quan sát nhất, thằng bé nhìn qua liền biết đây là mật thất ở nhà của Cổ Nhậm. Nhớ có một lần, hình như năm đó Long Ân bốn tuổi từng có một người phụ nữ giả mạo mẹ đến tìm cha. Sau khoảng hai tiếng thì người phụ nữ đó được đưa đến đây, vì Ngụy Long Thần sợ để Long Ân ở nhà một mình cũng không an tâm nên đã đưa luôn thằng bé theo.



Nhưng hình phạt ở đây thật sự không khác gì tử tù cả. Mà nếu là Nhiếp Hành Vũ ra tay thì có lẽ còn may mắn, nếu để Hoàng Ảnh ra tay... Thì thật sự quá đáng thương rồi.



Định Viêm nhìn thấy hình ảnh Tần Mộc Ái hết bị dùng sắt nung rồi ấn lên người, rồi đến thử nghiệm thuốc của Cổ Nhậm, không chỉ vậy... Hoàng Ảnh còn đánh Tần Mộc Ái bằng roi da, trên người của cô ta hiện tại chỉ toàn là vết thương nối tiếp vết thương mà thôi. Định Viêm nhìn những cảnh tượng này liền nhếch mép, nếu được tận mắt chứng kiến thì sẽ vui hơn nhiều.



Sau khi xem xong, Định Viêm giống như vô cùng thoải mái mỉm cười, sau đó điện thoại của Long Ân vang lên. Là Ngụy Long Thần gọi đến, anh nói.



- [Có thỏa mãn con không?]



Định Viêm cười nhạt, xem ra Ngụy Long Thần này không quá ngu ngốc, nếu làm cha của nhóc thì cũng không tồi.



- Nếu được tận mắt chứng kiến sẽ thỏa mãn hơn.



- [Ngày mai sẽ có người đến đón con và Long Ân đến đây để xem tận mắt... À An Di này... ]



- Vâng?



- [Cha có nhờ Cổ Nhậm tìm giác mạc thích hợp cho con. Bây giờ đã có kết quả rồi, Cổ Nhậm nói ngày kia sẽ tiến hành phẫu thuật... Con thấy thế nào?]



An Di giật mình, năm năm qua An Di vẫn luôn hi vọng rằng đôi mắt này sẽ được sáng lên dù chỉ một lần, nhưng mà ông bà ngoại đã tìm kiếm rất lâu vẫn không có giác mạc thích hợp. An Di bề ngoài luôn tỏ ra không sao nhưng bên trong vẫn rất dễ tổn thương. Không phải vì không tìm được giác mạc thích hợp, mà là khi ghép vào thì An Di lại có ý bài xích đôi mắt đó. Vì thế cho đến tận bây giờ An Di còn nghĩ là thôi kệ đi. Nhưng cô nhóc không ngờ được, người cha không thừa nhận này tìm giác mạc cho mình?



- [An Di... Con còn ở đó không? Con... Thấy thế nào?]



- C... Có... Nhưng mà... Liệu có giống những lần trước không?



- [Sẽ không đâu! Tin cha đi.]



- Được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK