Năm đó Tần Mộc Ái rõ ràng là yêu Ngụy Long Thần trước, nếu không có Tần Nhược Ái chết tiệt kia thì có lẽ cô ta mới là mối tình đầu của anh, không chỉ Tần Nhược Ái ngu ngốc mà còn có Tần Chỉ Ái tâm cơ nữa, Tần Chỉ Ái năm đó vì muốn danh chính ngôn thuận nên đã hạ thuốc Ngụy Long Thần, tuy nhiên đêm hôm đó cô ta chỉ dàn dựng mà thôi. Ấy thế mà sau vài ngày lại bỏ mạng. Còn Tần Mộc Ái ngồi không thành ngư ông đắc lợi, đường đường chính chính biến thành Ngụy phu nhân mà bao người mơ ước.
Ngồi trong ngục tối, Tần Mộc Ái nghĩ đến Ngụy Long Thần thật ra cũng có bộ mặt dịu dàng nhưng vì anh không muốn thể hiện ra. Lúc Ngụy Long Thần kết hôn cùng Tuệ Mộc, cô ta có thể thấy được anh rất lo lắng cho Tuệ. Không chỉ vậy... Dường như xung quanh bữa tiệc đều là ám vệ, có thề thấy anh muốn Tuệ Mộc an toàn tuyệt đối. Một người đàn ông luôn đi theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh không ngờ lại thích hạng con gái không gia không thế như vậy sao? Tần Mộc Ái nghĩ đến rồi bật cười.
Tuệ Mộc bây giờ không còn là cô gái mồ côi năm xưa nữa. Bây giờ cô là thiên kim tiểu thư của nhà Hoàng Phủ, không những vậy... Còn là một trong số những kiến trúc sư nổi tiếng ở Mĩ, chỉ là... Tần Mộc Ái nhìn Ngụy Long Thần rồi lại nhìn lại bản thân. Anh là rồng, cô ta là một con chim nhỏ, còn Tuệ Mộc... Cô là Phượng Hoàng, cuộc đời của Tuệ Mộc từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ luôn thuộc về Ngụy Long Thần.
- Ngụy tiên sinh... Anh định làm gì?
- Làm gì? Tần Mộc Ái, nhiều năm qua tôi nhẫn nhịn Tần gia không phải vì tôi còn lưu luyến cô. Mà là tôi không muốn bứt dây động rừng thôi. Nhưng mà... Tần gia các người không biết chừng mực, dám làm tổn hại đến Mộc Mộc và con gái tôi... Vì thế...
Tần Mộc Ái vẫn im lặng nghe nhưng mà...
- Con gái? Anh có con gái? Không đúng! Rõ ràng Hoàng Phủ Tuệ Mộc chỉ sinh hai đứa con trai thôi mà, thế đứa bé gái đó từ đâu mà ra? Chẳng lẽ là con của Tần Nhược Ái?.
Ngụy Long Thần nhăn mày
- Là con của tôi và Mộc Mộc! Tần Mộc Ái, cô yên tâm... Tôi sẽ không để cho cô... Cô đơn đâu.
Nói xong, Ngụy Long Thần ra lệnh cho Hoàng Ảnh bắt trói Tần Mộc Ái lại trước, cô ta nhìn tay chân đều bị xích lại chẳng khác nào tù nhân, liền không phục nói.
- Ngụy Long Thần anh định làm gì gia đình tôi? Tất cả... Tất cả đều là do một mình tôi gây ra, anh muốn chém muốn giết cứ nhầm vào tôi! Đừng động đến họ...
Ngụy Long Thần xoay người lại nhìn cô ta, có lẽ đây là lần thứ hai Ngụy Long Thần nhìn thấy một con người cao ngạo như Tần Mộc Ái phải bất lực như bây giờ.
- Ngụy Long Thần... Cầu xin anh, đừng động đến họ... Tần Thị là tâm huyết của cha tôi... Anh muốn hủy hoại tôi thế nào cũng được nhưng tuyệt đối đừng hủy hoại tâm huyết của cha tôi... Ngụy Long Thần... Cầu xin anh...
- Cầu xin tôi? Nực cười... Với những việc gia đình đã gây ra với Mộc Mộc, bây giờ còn mặt mũi cầu xin tôi?
Tần Mộc Ái khụy xuống, còn anh thì cười đầy nguy hiểm.
Sau khi bước ra khỏi mật thất thì Ngụy Long Thần nhìn thấy Hà Mễ Hiên và Cổ Nhậm đang đứng bên ngoài. Anh nhìn Hà Mễ Hiên nhíu mày, Hà Mễ Hiên lo sợ liền núp sau lưng anh. Huhu, hôm đó cô ấy chỉ là đùa thôi mà... Hà Mễ Hiên đâu có nghĩ là Tuệ Mộc sẽ như vậy đâu. Cổ Nhậm biết Ngụy Long Thần rất lo lắng cho Tuệ Mộc, nhưng mà Mễ Hiên thật sự cũng không có cố ý. Nên Cổ Nhậm liền che chắn cho Hà Mễ Hiên, nói.
- Đừng nhìn nữa, cô ấy cũng không phải là cố ý.
- Cổ Nhậm, tôi nhờ cậu một việc.
- Việc gì thế?
- Năm đó Mộc Mộc sinh đôi, Định Viêm còn có một em gái tên An Di. Vì lí do vụ tai nạn ảnh hưởng quá lớn đến Mộc Mộc nên đã liên lụy đến An Di... Thị lực của con bé...
- Cậu muốn tớ tìm giác mạc phù hợp với An Di đúng không?
Ngụy Long Thần gật đầu, Cổ Nhậm vỗ lên vai của anh. Rồi cười nói.
- Ngụy Long Thần trước giờ cậu chưa bao giờ vòng vo như vậy. Tớ biết cậu rất lo cho Tuệ Mộc và con gái của cậu... Nhưng mà tớ chỉ lo sợ bên nhà của Tuệ Mộc sẽ khó khăn thôi.
- Theo tớ thấy... Chỉ cần tớ có thể làm hòa với Mộc Mộc và lấy lòng được An Di... Thì gia đình cô ấy và hai đứa nhóc kia cũng sẽ chịu quy phục thôi.