- Liêu Dinh, không phải cháu nói là Hoàng Phủ Đan Kiều chuẩn bị về đây sao? Nhưng cậu thấy có lẽ... Nó đã ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.
Liêu Dinh đưa tay xoa xoa cằm đầy đâm chiêu, bây giờ trên dưới nhà Hoàng Phủ đều biết Liêu Dinh là con trai bên ngoài của Hoàng Phủ Đan Kiều, nhưng riêng bà ta là người duy nhất không hề biết sự tồn tại của Liêu Dinh. Tuy là vậy, bao nhiêu năm nay Liêu Dinh vẫn bán mạng cho bà ta nhiều như vậy... Nhưng Hoàng Phủ Đan Kiều chính là kẻ không biết đủ.
- Cậu cả, cậu yên tâm... Cháu sẽ thúc giục bà ta về sớm một chút. Đến lúc bà ta ở đây lo lắng về việc tài sản, thì cháu sẽ sang đó để tìm kiếm dữ liệu của vụ án năm đó của Quý gia.
- Không cần đâu.
Tề An và Liêu Dinh đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, bước vào là Quý Vạn Phong... Anh ta vừa nói không cần sao? Nhưng bao nhiêu năm nay chẳng phải Quý Vạn Phong luôn muốn tìm kẻ sát hại cha mẹ mình và trả thù hay sao? Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa thôi là được rồi. Vậy tại sao lại từ bỏ?
- Vạn Phong, ý cháu là gì.?
- Bác Hoàng Phủ, thật ra cháu đã biết hung thủ là Hoàng Phủ Đan Kiều rồi, cháu cũng không muốn chuyện bé xé ra to... Với lại... Cha mẹ cháu cũng không mong muốn thấy cháu giết người đâu.
Tề An vỗ vai Quý Vạn Phong, thật ra không phải Quý Vạn Phong không muốn trả thù. Mà oan oan tương báo khi nào mới dứt cơ chứ? Hơn nữa, bây giờ anh ta cũng đã hơn ba mươi rồi, tuổi tã không còn nhỏ nữa, thay vì cứ trả thù qua lại thì Quý Vạn Phong nên tìm đối tượng nào đó rồi kết hôn sinh con và sống thật hạnh phúc, chỉ như vậy... Cha mẹ trên trời linh thiêng cũng mỉm cười vui vẻ.
- Về việc tai nạn của Mộc Mộc, ba đứa điều tra đến đâu rồi?
- Là do Tần Phỉ và Tiêu Dân bày kế cho Tần Mộc Ái. Vì cô ta muốn quay trở lại chiếc ghế Ngụy phu nhân, nên đã âm thầm sang thành phố T để thực hiện. Còn Tần Nhược Ái đã nói đỡ cho Mộc Mộc, còn cầu xin hai ông bà nhà họ Tần. Nên mấy năm nay Tần gia luôn không đếm xỉa Tần Nhược Ái, cô ta phải ở nhờ nhà của Nhiếp Hành Vũ.
Hoàng Phủ Tước cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau bàn tay nhỏ nhắn của cô. Tần Nhược Ái là nguyên nhân chính khiến Ngụy Long Thần chao đao, nhưng mà.... Theo ông thấy thì đứa con gái ngốc này vẫn còn yêu Ngụy Long Thần, ngay cả khi bây giờ đang hôn mê sâu mà khi nghe nhắc đến Ngụy Long Thần cô vẫn còn run lên. Thật ra thì cũng không thể hoàn toàn trách Ngụy Long Thần, do năm đó hôn nhân giữa anh và cô được tiến hành không có xuất phát điểm là tình yêu, nên anh vô tâm cũng có cái lý của anh. Chỉ có điều... Hoàng Phủ Tước nhìn thấy được ba đứa cháu này thật sự không phải dạng vừa, nhất là con bé An Di... Ôi trời, ở nhà Hoàng Phủ con bé còn đáng sợ hơn nhiều, lúc này bất chợt Hoàng Phủ Tước nhìn thấy ngón tay của cô có chút động đậy. Ông chỉ mỉm cười một cái rồi nói.
- Đứa bé ngốc, con yên tâm đi... Cha không ức hiếp chồng con đâu. Nhưng mà... Con cũng đừng quá hi vọng rằng cha sẽ vui vẻ chấp nhận.
Tề An và Liêu Dinh phì cười một tiếng, rõ ràng là trong lòng không hề trách Ngụy Long Thần mà bên ngoài cứ tỏ ra thù địch là thế nào vậy nhỉ?
Sau đó, Hoàng Phủ Tước nhìn Tuệ Mộc, rồi lại mỉm cười đầy vui vẻ.
- Con không mau tỉnh lại thì Ngụy Long Thần sẽ xuất gia mất. Nhưng mà cho dù hắn có xuất gia, cha cũng không dễ dàng chấp nhận nó làm con rể đâu đấy.
Liêu Dinh bên cạnh chen miệng vào nói.
- Cậu cả, chỉ cần Ngụy Long Thần lấy được lòng của Tiểu Di thì dù cậu muốn hay không. Cũng phải chấp nhận thôi, cậu biết An Di là người không dễ đụng mà.
Hoàng Phủ Tước: "............" Tui là ông ngoại của nó mà???