Lúc này Tề An giật mình. Ôi thôi rồi, ông anh Diêm Vương đến rồi, cậu nhìn Ngụy Long Thần thầm cầu phúc cho anh mà thôi. Và hiển nhiên từ cánh cửa đi vào là Hoàng Phủ Tước, Linh Chi, Ngọc Tuyết và có một đứa bé gái mà Linh Chi đang bế nữa. Nếu như Ngụy Long Thần không đoán nhầm thì đó là con gái của anh và Tuệ Mộc... Tên là An Di.
Gương mặt của con bé có chút lạnh nhạt, rồi ôm chặt cổ của Linh Chi, sau đó lên tiếng.
- Ai đang ở với mẹ à bà ngoại?
Ngụy Long Thần giật mình... Con bé... Không nhìn thấy sao? Nhưng tại sao lại không nhìn thấy được chứ? Rõ ràng Định Viêm rất khỏe mạnh cơ mà? Tại sao... Tại sao An Di lại không thể nhìn thấy cơ chứ? Nhưng không để Linh Chi lên tiếng thì Hoàng Phủ Tước đã lạnh lùng nhìn Ngụy Long Thần, rồi nói.
- Cậu hài lòng chưa? Đều là ơn phước của cậu ban cho đấy! Ngụy Long Thần... Mộc Mộc nhà tôi lương thiện như vậy, chưa bao giờ có ý định hãm hại nhà họ Tần. Hà cớ gì nhà họ Tần của vợ tương lai cậu lại hãm hại con gái tôi chứ? Thuê người đâm xe của Mộc Mộc, hại con bé phải sinh non. Vì An Di bị ảnh hưởng... Nên mất đi thị lực. Ngụy Long Thần... Rốt cuộc, nhà họ Ngụy các người muốn gì đây?
Linh Chi cảm thấy Hoàng Phủ Tước sắp điên lên rồi. Lúc Tuệ Mộc nói cô đang mang thai, Hoàng Phủ Tước từng khuyên cô phá bỏ, nhưng Tuệ Mộc không làm như vậy, cho dù Ngụy Long Thần đùa giỡn tình cảm của cô như thế nào cũng được, nhưng đứa trẻ là không có lỗi, hơn hết... Nó không phải một sinh mạng mà là đến hai sinh mạng trong bụng cô lúc đó. Tuy Tuệ Mộc biết nếu bản thân cô cố chấp sinh hai đứa, rất có thể sẽ chết. Nhưng đây là cô cam tâm tình nguyện... Cũng có thể nói là, mạng của An Di là do sự kiên cường tí nữa là đổi mạng của Tuệ Mộc lấy về. Chỉ đáng tiếc, con bé lại không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
- Cái gì? Lại là nhà họ Tần? Tôi sống chết với nhà họ Tần!
Có lẽ đây là lần đầu tiên Ngọc Tuyết điên đến mức như vậy. Rốt cuộc nhà họ Tần này lại độc ác như thế nào mà có thể thẳng tay muốn giết chết Tuệ Mộc như vậy. Đây không còn là một xác hai mạng nữa mà là một xác ba mạng. Nhưng cô bé An Di thật sự quá lương thiện rồi, cô bé rất kiên cường... Cho dù bản thân không thể nhìn thấy những vẫn ngoan ngoãn và lạc quan biết bao. Hơn năm năm này Hoàng Phủ Tước đã đi tìm kiếm giác mạc phù hợp, nhưng kết quả thì chỉ là con số không biết. Bây giờ, cháu gái chưa yên chuyện thì con gái lại xảy ra chuyện. Tất cả đều nhờ ơn của Ngụy Long Thần, cho dù Hoàng Phủ Tước có lấy hết tài sản của mình ra đấu, ông cũng tuyệt đối không bao giờ để Tuệ Mộc quay lại với Ngụy Long Thần!
- Hoàng Phủ lão gia, phu nhân... Tôi biết là tôi sai, nhưng mà việc Tần gia làm ra... Tôi hoàn toàn không biết. Hơn nữa, bao nhiêu năm nay tin tức của Mộc Mộc đều bị ngài và Liêu Dinh ngăn chặn... Tôi...
Hoàng Phủ Tước cười khinh bỉ rồi châm biếm nói.
- Vậy sao? Ô... Thế Tần Nhược Ái không biết chui từ đâu ra mà quay về đúng lúc thế?
- Ngài Hoàng Phủ... Tần Nhược Ái không hề liên quan đến việc này.
Lúc này Liêu Dinh thật sự muốn bóp chết cái tên ngu ngốc này quá đi mất, đứng trước mặt cha mẹ vợ mà lại nói tốt cho người con gái khác. Ôi mẹ nó, Ngụy Long Thần ơi Ngụy Long Thần rốt cái IQ thiên tài của cậu đâu rồi? Sao bây giờ lại biểu hiện ngu ngốc thế này! Còn Tề An chỉ đưa tay đỡ trán... Thôi xong rồi, cháu rể này xem như bốc hơi... Thật sự quá ngu ngốc rồi.
- Zô? Trước mặt con gái tôi cậu còn nói tốt cho người con gái khác? Cậu có lòng thật đấy. Bây giờ, ở đây đã có tôi lo cho Mộc Mộc... Phiền cậu về cho.
- Không được. Ngài Hoàng Phủ, tôi muốn chăm sóc Mộc Mộc.
An Di im lặng nảy giờ, tuy con bé không nhìn thấy nhưng trực giác của con bé rất nhạy bén, không chỉ vậy con bé còn có rất nhiều thiên phú khác nữa nha. An Di bất chợt lên tiếng.
- Ông ngoại và chú gì đó đừng to tiếng nữa có được không? Mọi người không thấy mẹ cháu đang nghỉ ngơi à?
Thật ra mà nói thì đúng ra Định Viêm là anh trai của An Di, nhưng nếu nói về độ cool ngầu thì An Di nhà chúng ta hoàn toàn không thua kém Hoàng Phủ Tước hay Ngụy Long Thần đâu nha. Hoàng Phủ Tước nghe cháu gái nói như vậy liền thôi đấu với Ngụy Long Thần, còn An Di chỉ nhìn đúng một chỗ từ nảy đến giờ, nói.
- Chú gì đó... Cháu không biết chú có phải cha cháu hay không. Nhưng nếu chú thật sự yêu mẹ cháu, vậy phiền chú về cho. Mẹ cháu ghét nhất là ồn ào, bây giờ chú ở đây chỉ khiến người ta ồn ào. Mẹ không thích như vậy.
Có lẽ anh là người cha thê thảm nhất nhỉ? Con trai lớn ghét bỏ, con trai nhỏ cũng đối địch... Bây giờ đến cả đứa con gái nhỏ bày cũng tỏ ý bài xích. Ngụy Long Thần mỉm cười chua chát... Đúng là nguyên nhân sâu xa của nhưng việc này đều từ anh mà ra.... Nhưng mà... Tần gia... Anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng nữa!
Ngụy Long Thần nhìn Hoàng Phủ Tước rồi dõng dạc tuyên bố.
- Hoàng Phủ lão gia, ngài cho tôi hai ngày... Tôi sẽ xử lý gọn gàng Tần Gia. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng.
Hoàng Phủ Tước nhíu nhíu mày, không làm ông thất vọng thì sao? Muốn lấy con gái của Hoàng Phủ Tước sao? Đừng hòng... Ở đây Hoàng Phủ Tước đang xù lông nhưng vì An Di nên ông mới chịu im lặng.
- Chú gì đó, cho dù có thất vọng hay không... Thì cháu thấy... Chú mãi mãi không bao giờ có được mẹ cháu đâu. Tiễn chú!