Thẩm Vân Kiều ngồi chéo chân bên cạnh Tuệ Mộc, cho dù Thẩm Vân Kiều chỉ mới gặp Tuệ Mộc có một lần nhưng cô lại có thể ra mặt để bảo vệ Thẩm Vân Kiều giống như người một nhà. Còn ở bên cạnh Thẩm Vân Kỳ đương nhiên là có cả Sử Vận Hiên rồi, tuy rằng mỗi lần Thẩm Vân Kiều nhìn thấy Sử Vận Hiên thì trái tim đều đau thắt, nhưng mà có lẽ cô ấy đã sớm quen với việc này rồi. Nên khi nhìn thấy Sử Vận Hiên nắm tay của Thẩm Vân Kỳ, thì Thẩm Vân Kiều cũng chỉ mỉm cười nhạt nhẽo.
- Hoàng Phủ tiểu thư, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
- Luật sư của tôi còn chưa đến, Thẩm tiểu thư gấp gáp cái gì chứ?
Thẩm Vân Kỳ bắt đầu sốt ruột, cô ta nhìn sang Sử Vận Hiên nhưng anh ta bây giờ tuy đang năm lấy tay của Thẩm Vân Kỳ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tuệ Mộc.
Sau gần mười phút chờ đợi thì cuối cùng cánh cửa của phòng hợp đưỡ mở ra, đi vào là Liêu Dinh với một số tài liệu trên tay. Khi Liêu Dinh đi vào không chỉ Thẩm Vân Kỳ kinh ngạc mà ngay cả Thẩm Vân Kiều cũng kinh ngạc không kém. Thường ngày Liêu Dinh ghét nhất là mặc vest, ấy thế mà hôm nay anh ấy lại mặc vest còn đeo thêm một cặp kính, thật sự rất soái.
- Xin chào Thẩm tiểu thư, tôi là Liêu Dinh... Luật sư của Hoàng Phủ Tuệ Mộc.
Thẩm Vân Kỳ khẩn trương bây giờ càng khẩn trương hơn, vốn dĩ cô ta lo sợ luật sư của Tuệ Mộc là một trong những cánh tay đắc lực của Ngụy Long Thần, nhưng trăm lần ngàn lần Thẩm Vân Kỳ hoàn toàn không nghĩ đến, luật sư của cô lại là Liêu Dinh, người con trai cô ta bỏ ra hơn mười năm thanh xuân để theo đuổi.
- L... Luật sư Liêu. Mời ngồi.
- Không cần khách sáo. Để tôi nói trước vậy.
Sau đó, Liêu Dinh kết nối máy chiếu cùng với một USB mày xanh lam, sau đó lại đi vào một tệp có tên là "TÁN", Thẩm Vân Kỳ nhíu nhíu mày... Cái tên tệp này là có ý gì đây?
- Xin phép, tôi nói trước. Bên Thẩm tiểu thư cho rằng Tuệ Mộc là người sao chép bản thiết kế của cô, vậy đầu tiên... Thẩm tiểu thư cũng nên đưa ra bằng chứng xác thực chứ?
Lần này Thẩm Vân Kiều phải nhìn Tuệ Mộc bằng một ánh mắt khác hẳn hôm qua, nếu như hôm qua Tuệ Mộc là một con thỏ nhỏ đáng yêu thì ngày hôm nay thật sự không khác gì một con cáo già đầy mưu mô. Có lẽ cô biết chỉ cần Thẩm Vân Kỳ nhìn thấy Liêu Dinh thì bao nhiêu cái gọi là "IQ thiên tài" liền bị đánh bay ra xa.
Thẩm Vân Kỳ có chút lúng túng rồi ra hiệu với luật sư để đưa ra những bằng chứng, cho thấy bản thiết kế của cô ta được hoàn thành trước ngày mà Tuệ Mộc giao cho Ngụy Long Thần. Nhưng sắc mặt của Tuệ Mộc lại vô cùng bình thản không hề nói gì cả chỉ dửng dưng mỉm cười nhạt. Chưa để luật sư của cô ta nói gì thì Thẩm Vân Kiều đứng lên, cô ấy đứng lên làm cho Thẩm Vân Kỳ và Sử Vận Hiên có chút kinh ngạc.
- Vân Kiều, em đang làm gì vậy?
Thẩm Vân Kiều nhìn Sử Vận Hiên, ha? Lại muốn đứng ra bảo vệ cô ta sao? Nếu là lần trước thì có lẽ Thẩm Vân Kiều sẽ rất đau lòng, nhưng bây giờ thì khác rồi, không còn đau lòng nữa mà thay vào đó là thương hại. Đúng! Thẩm Vân Kiều thương hại Sử Vận Hiên.
- Sử thiếu gia, chẳng lẽ... Tôi không được phép đứng về phía chính nghĩa sao? Hay phải ngu ngốc đi theo cái thói xấu của Thẩm Vân Kỳ? Dù là chị em thì đã sao? Cô ta làm sai đương nhiên tôi phải đưa ra ánh sáng chứ.
Thẩm Vân Kỳ giật mình, chẳng lẽ từ đầu thì Tuệ Mộc và chị hai của mình đã bắt tay để chống lại cô ta? Thảo nào bữa tiệc ngày hôm qua Tuệ Mộc lại nói "Sẽ hủy hoại thanh danh của cô ta vào ngày hôm nay" có lẽ họ đã có kế hoạch rồi.
Sau khi một đoạn video của Thẩm Vân Kỳ và một cô gái ở trong công ti của Tuệ Mộc. Lúc cô và Ngụy Long Thần đang trao đổi thêm một vài thông tin thì rất nhanh chóng cô gái kia đã chụp lại màn hình rồi gửi đi cho Thẩm Vân Kỳ. Tuy cô là mới nhìn thấy đoạn video này lần đầu tiên nhưng lại không quá bất ngờ.
- Thẩm tiểu thư, bây giờ tôi có thể kiện cô tội vu khống thân chủ của tôi.
Thẩm Vân Kỳ thẩn thờ một lúc, sau đó cô ta hất tay của Sử Vận Hiên ra rồi bước đến trước mặt của Liêu Dinh, bàn tay nhỏ của Thẩm Vân Kỳ nắm lấy tay của Liêu Dinh, nói.
- Em làm những việc này chỉ vì anh. Em muốn anh thấy rõ cô ta không phải là người tốt. Liêu Dinh, em... Em thật sự yêu anh mà...