- Anh hai... Ý anh là sao đây? Không phải nó chỉ là con nuôi thôi sao?
- Con nuôi? Nực cười... Nếu như anh không nói Mộc Mộc là con nuôi liệu con bé có thể sống đến bây giờ không?
Hoàng Phủ Đan Kiều có chút khẩn trương cùng chột dạ, chắc lẽ việc năm đó bà ta làm... Mọi người đều biết cả rồi sao? Ánh mắt của Hoàng Phủ Đan Kiều nhìn Tuệ Mộc có chút áy náy, năm đó là bà ta ganh ghét vì Hoàng Phủ lão gia cứ thiên vị Hoàng Phủ Tước, nên khi biết tin Linh Chi mang thai, thì bà ta đã lên sẵn kế hoạch bắt cóc đứa bé. Nhưng bà ta vốn dĩ không hề có ý định sẽ giết, chỉ là... Chỉ là..
- Hoàng Phủ Đan Kiều, vụ việc năm đó xem như anh không tính toán nữa. Việc chia tài sản đến đây kết thúc. Nếu như em còn muốn nói gì nữa... Anh cũng không nể tình thân đâu!
Sau khi mọi người giải tán thì Ngụy Long Thần vẫn ở lại phòng bệnh với cô. Liêu Dinh nhìn anh như vậy còn định ngỏ ý sẽ kê thêm một cái giường ngay bên cạnh cô cơ. Nhưng Ngụy Long Thần mặt dày liền từ chối, hơ? Tại sao phải kê thêm giường làm gì chứ. Nằm ngay bên cạnh vợ có phải nhanh hơn không? Nhưng sau khi Ngụy Long Thần giúp Tuệ Mộc tắm rửa xong thì điện thoại của cô vang lên.
- Alo? Hựu Ni có chuyện gì sao?
- [Mộc Mộc, không xong rồi. Bên công ti đối thủ Ức Chân đưa ra bản thiết kế y hệt như bản thiết kế của cậu cho Ngụy tiên sinh. Còn đòi tố cáo cậu ăn cắp bản quyền nữa!]
- C... Cái gì chứ?
- [Cô ta tên là Thẩm Vân Kỳ, nghe nói vừa tốt nghiệp đại học xong liền được công ti Ức Chân mời vào và đảm nhận chức vụ Giám đốc sáng tạo. Mộc Mộc, cậu tính làm sao?]
Tuệ Mộc nhíu nhíu mày, bây giờ với tình trạng của cô thì không thể nào đến Ức Chân được
Nhưng mà, bản thiết kế này là tâm huyết của cô, cho dù có thể nào cũng không thể để mất được!
- Sao vậy?
- Thẩm Vân Kỳ, cô ta tố cáo em ăn cắp bản thiết kế khu nhà của cô ta. Là ngôi nhà mà sắp sửa khởi công của anh đấy.
- Thẩm Vân Kỳ? Tại sao lại là cô ta?
- Anh biết cô ta?
Sau đó Ngụy Long Thần mới kể lại toàn bộ cho Tuệ Mộc nghe. Năm đó trong trường Thẩm Vân Kỳ là bạn thân của Tần Nhược Ái, nhưng cô bạn thân này lại yêu Liêu Dinh, nhưng năm đó Liêu Dinh vẫn đang say đắm Tần Nhược Ái. Bên ngoài thì Thẩm Vân Kỳ luôn miệng hối thúc Tần Nhược Ái và Liêu Dinh bên nhau, nhưng bên trong lại âm thầm ly gián giữa Liêu Dinh và Ngụy Long Thần. Sau này Ngụy Long Thần và Tần Nhược Ái bên nhau thì Liêu Dinh liền bị Thẩm Vân Kỳ xúi giục sau đó là đối đầu với Ngụy Long Thần. Còn cô ta ở phía sau làm ngư ông đắc lợi.
- Thẩm Vân Kỳ này năm lần bảy lượt hãm hại em. Xem ra là vì Liêu Dinh rồi.
- Em định sẽ thế nào?
- Đợi cuộc phẫu thuật của An Di xong em sẽ tính tiếp.
Dừng một chút, Tuệ Mộc lại lên tiếng hỏi anh.
- Bác sĩ chính là ai vậy?
- Là Cổ Nhậm, sao vậy? Em không tin tưởng cậu ấy à?
- Không phải, chỉ là em muốn anh mời thêm Kiwer vào cuộc phẫu thuật này. Tình trạng của An Di rất đặc biệt mà Kiwer là người em rất tin tưởng.
Ngụy Long Thần nghe cô nói như vậy liền đen mặt. Cô tin tưởng cái tên Kiwer đó như vậy sao? Ngay cả cuộc phẫu thuật quan trọng như vậy mà cô còn có thể an tâm giao cho anh ta? Rốt cuộc bao nhiêu năm qua Kiwer đã giúp đỡ cô nhiều thế nào mà bây giờ Tuệ Mộc lại hoàn toàn tin tưởng anh ta như vậy chứ?
- Em tin tưởng cậu ta như vậy sao?
- Ừm, em tin tưởng Kiwer. Tuy năm nay Kiwer chỉ mới có ba mươi, nhưng tài năm thiên phú cùng kinh nghiệp nhiều năm trong khoa mắt. Em tin anh ấy sẽ giúp An Di.
- Cổ Nhậm cũng rất giỏi mà?
Tuệ Mộc nghe như vậy liền phì cười, hóa ra là đang ghen ấy à? Sao đó cô lần mò nắm lấy tay anh, nói.
- Đúng là Cổ Nhậm rất giỏi, nhưng em muốn Tiểu Di đảm bảo an toàn tuyệt đối. Ngoan, nghe lời em... Mời Kiwer đến, nói là An Di muốn anh ta giúp.
Sau một lúc Tuệ Mộc thuyết phục thì Ngụy Long Thần mới đồng ý, thật ra năm đó Kiwer đã sớm không còn nơi để về rồi, nhưng Định Viêm và An Di cùng Linh Chi đang trên đường từ trung tâm mua sắm trở về thì Định Viêm nhìn thấy một đám người mặc đồ vest rất sang trọng đang vây đánh Kiwer, Định Viêm liền gọi cảnh sát đến. Sau đó đưa Kiwer đến bệnh viện thì An Di và Kiwer đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mà trước đó thì An Di rất không vui vì bản thân cô bé bị như vậy. Nhưng nhờ có Kiwer an ủi rồi động viên, dần dần cô bé đáng yêu ngây thơ của Hoàng Phủ biến thành tiểu Diêm La như bây giờ. Nên An Di vốn dĩ rất ỷ lại Kiwer, tuy cách biệt tuổi tác rất lớn, nhưng biết đâu được sau này lại có một người con rể như Kiwer thì sao? Cũng không tồi đâu nha.
Ngụy Long Thần nhìn Tuệ Mộc một lúc, rồi không nhịn được mà liền hỏi cô.
- Bao nhiêu năm qua là em trốn tránh anh? Hay đơn giản là hận anh?