- Mộc Mộc, có chuyện gì vậy?
- Chú tư, cô út. Ở Italy xảy ra chuyện rồi!
Nghe Tuệ Mộc nói như vậy, bất chợt trong trái tim của Tề An có chút kích động. Thật ra lúc trước cậu ta từng có sang Italy một thời gian và có cứu giúp một cô gái tên là Jenny, sau khi Tề An quay lại Thành phố T thì cậu đã đem theo Jenny về nước Mĩ để giúp đỡ Tuệ Mộc. Cho đến khi Tuệ Mộc đang hoàn toàn ổn định về công việc thì Jenny mới quay trở về Italy để giúp Tề An trông chừng một chi nhánh nhỏ chưa chính thức hoạt động. Nhưng bây giờ nói ở Italy gặp chuyện, thì chẳng khác nào nói Jenny gặp chuyện cơ chứ?
Nhưng ngay cả Tề An cũng không biết rằng. Cô gái có tên Jenny này thật chất chính là LT mà Tần Phỉ từng nhắc đến, đồng nghĩa Jenny chính là cô tiểu thư của Lưu Thị đang lưu lạc bên ngoài - Lưu Tuyến.
- Thế Jenny có sao không?
- Chú tư yên tâm, Jenny không sao. Chỉ có điều... Chi nhánh của chú đã bị bọn họ phá nát rồi.
- Không sao, chi nhánh đó chú cũng chưa có ý định đi vào hoạt động.
Lúc này, người ngơ ngác nhất chính là Ngọc Tuyết. Trong đầu cô gái này chỉ có một câu hỏi "Jenny là ai?". Nhưng nhìn nét mặt của Tề An khó coi như vậy cũng nơm na đoán ra được. Có thể Jenny này có khả năng rất cao sẽ trở thành "Chị dâu" của cô đấy chứ.
- Đúng rồi Mộc Mộc. Ba tiểu quỷ nhà con đâu rồi?
- An Di đang ở bệnh viện, Tiểu Viêm và Long Ân cũng ở đó để chăm sóc con bé.
Tề An gật gật đầu rồi sau đó liền đem hành lý lên phòng. Sau khi Tề An rời khỏi thì Ngọc Tuyết liền kéo Tuệ Mộc lại, rồi hỏi.
- Cháu gái thân yêu, mau nói cho cô biết... Jenny là ai vậy?
- Jenny là ai? Cô đi hỏi chú tư đi.
Nói xong, Tuệ Mộc liền mỉm cười rồi cùng Ngụy Long Thần vào bệnh viện để xem An Di thế nào. Lúc này Ngọc Tuyết liền bĩu môi nhìn sang Quý Vạn Phong, nhưng chỉ nhận lại cái nhún vai đầy không biết gì... Vì thật chất Quý Vạn Phong hoàn toàn không biết gì thật mà.
- Jenny là ai? Jenny... Giai Ny? Anh trai làm gì quen ai tên Giai Ny nhỉ? Còn nữa... Châu Bội Bội kia liệu...
Quý Vạn Phong nhìn cô gái nhỏ này cứ lảm nha lảm nhảm cái gì đó rồi lại bất chợt nhíu mày, rồi lại bĩu môi, hàng loạt biểu cảm của Ngọc Tuyết đều bị anh thu hết vào trong tầm mắt. Nhìn sơ qua một cái, Quý Vạn Phong cũng đoán được một chút tâm tư của Ngọc Tuyết. Tính ra thì cô gái này không quá khờ khạo cũng không quá thông minh, chỉ có điều là cô Hoàng Phủ Ngọc Tuyết này rất chi là tinh nghịch mà thôi.
- Hoàng Phủ tiểu thư, cô định đứng ở đây chắn đường tôi lên phòng hay sao?
- À đúng rồi. Quý Vạn Phong, anh giúp tôi điều tra một chút về Jenny đi.
- Hoàng Phủ tiểu thư, điều tra người ta là đang tò mò về đời tư, xâm phạm quyền riêng tư đấy. Nhưng mà... Nếu có chút lộ phí thì còn được.
- Này này này, Quý Vạn Phong... Sao anh có thể lợi dụng người ta như vậy chứ?
- Lợi dụng? Lợi dụng cô sao? Hoàng Phủ tiểu thư, hình như cô hơi đề cao bản thân quá rồi. Từ trên xuống dưới cô có gì để tôi lợi dụng?
Nói xong, Quý Vạn Phong liền cười đầy sự trêu chọc rồi bỏ về phòng. Để lại Hoàng Phủ Ngọc Tuyết tức giận đến đỏ mặt. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Quý Vạn Phong! Anh đợi đó cho tôi. Dám nói tôi không có gì để lợi dụng à? Hừm!
[...............]
Còn Tuệ Mộc và Ngụy Long Thần, sau khi Ngụy Long Thần đưa Tuệ Mộc đến bệnh viện thì liền gặp mặt Trình Hải Hà và Trình Hoài Minh đang cãi nhau kịch liệt ở ngoài hành lang bệnh viện. Cô định bước đến đó để bảo vệ Hải Hà, nhưng lại bị Ngụy Long Thần kéo đi trước. Sau khi vào phòng bệnh của An Di, cô liền giận dỗi nhìn anh.
- Mộc Mộc, nếu bây giờ em ra đó ra mặt cho Hải Hà... Thì người phía sau Trình Hoài Minh sẽ đề phòng hơn đấy.
- Nhưng Hải Hà...
- Mộc Mộc, em nên nhớ. Hải Hà không phải loại con gái yếu đuối, nhu nhược, hơn nữa là Hải Hà chính là con gái ruột của Trình Hoài Minh, cho dù ông ta có tức giận hay căm phẫn thế nào... Cũng không thể làm hại đến cô ấy.
Tuệ Mộc nghe Ngụy Long Thần nói như vậy cũng không biết nói gì hơn, An Di vừa được Kiwer kiểm tra xong, anh ta liền nhìn sang Tuệ Mộc, nhẹ nhàng nói.
- Không cần lo lắng đâu, giác mạc này Tiểu Di thích ứng rất tốt. Chắc là tuần sau có thể tháo băng gạc được rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Tuệ Mộc để túi xách sang một bên, cô bước đến ngồi bên cạnh An Di, còn Ngụy Long Thần được Kiwer kéo ra ngoài phòng bệnh. Cậu ta khoanh tay, nhìn Ngụy Long Thần rồi lên tiếng.
- Cậu là chồng của cô ấy à?
- Đúng vậy.
- Hình như cha cậu là Ngụy Kính, chú hai là Ngụy Dật Hoa, chú út là Ngụy Thành Bái?
Ngụy Long Thần nghe như vậy liền nhíu mày.
- Cậu biết?
- Biết chứ, tôi còn biết... Ngụy Thành Bái sang nước ngoài, bị tai nạn rồi mất trí nhớ, đổi tên thành Ngạn Tấn và kết hôn với Châu tiểu thư, sinh được hai người con. Một là Ngạn Thụ Khôn, hai là Ngạn Duệ Hi. Nhưng Ngạn Duệ Hi đã qua đời rồi.
- Kiwer... Cậu là ai?
- Tôi? Không có gì... Chỉ là chúng ta có chung kẻ thù thôi. Ngụy Thành Bái vì Châu gia hãm hại mẹ tôi phải tự tử... Không chỉ vậy, ông ta còn bắt cóc em gái tôi... Dạy nó thành hư hỏng.
Ngụy Long Thần nghe như vậy liền nhướn mày. Kiwer cười nhạt, rồi nói.
- Cậu nghĩ đúng rồi. Châu Bội Bội chính là em gái ruột của tôi. Tên tôi là... Dục Ngọc Tiêu.