Trình Hải Hà thức dậy thì cũng đã là buổi trưa, vì có chút đói nên cô đã tỉnh dậy, nhìn thấy bên cạnh mình vẫn Liêu Dinh, anh vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cô, lúc này, Trình Hải Hà thật sự muốn trốn khỏi đây, cô bây giờ không còn sạch sẽ, cô hoàn toàn không còn xứng đáng với tình yêu mà anh giành cho cô nữa rồi.
- Em tỉnh rồi à? Nào, anh có nhờ vệ sĩ mua một ít cháo cho em này.
- Liêu Dinh... Anh... Tôi không sao rồi, anh có thể về.
Liêu Dinh hoàn toàn bỏ lơ những gì cô nói, anh ngồi ngay bên cạnh giường, từ từ thổi cho cháo bớt nóng, sau đó anh múc một thìa nhỏ, rồi nói.
- Mở miệng ra ăn nào.
- Liêu Dinh! Anh đừng có như vậy có được không?
Trình Hải Hà bây giờ chính là không muốn anh quan tâm mình, cô biết anh có thể cho qua mọi việc nhưng đối với Trình Hải Hà thì cô hoàn toàn không làm được, cô hung hăng hất đổ chén cháo trên tay anh ra một bên, vì cháo còn khá nóng nên làm da tay của anh có chút đỏ lên. Liêu Dinh cũng mặc kệ tay mình có sao hay không, anh lại nói với vệ sĩ ra ngoài mua một ít cháo khác, còn bản thân thì ở lại dọn dẹp số cháo bị đổ kia.
- Liêu Dinh, anh về đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh.
- Đợi em ăn xong tôi sẽ đi, không cần đuổi.
- Anh...
- Trình Hải Hà, tôi nói cho em biết, tôi mặc kệ em thế nào cũng được, nhưng sức khỏe của bản thân em thì em tự lo cho mình đi. Đừng để Mộc Mộc bận tâm nữa, con bé bây giờ đang rất bận để chuẩn bị hôn lễ. Còn em? Hay em cứ gọi người em yêu đến chăm sóc em đi, sau đó tôi đi là được rồi.
Sau đó, Liêu Dinh đi vào nhà vệ sinh, đứa con gái này cũng quá là vô tâm đi, lúc nảy kích động thì luôn miệng bảo anh không được rời đi, khi đã bình ổn lại rồi liền đuổi anh đi. Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì Liêu Dinh cũng chỉ làm người tốt đến đây thôi, còn cái đoạn tình cảm này thì chắc có lẽ anh không nên nhớ lại thì hay hơn.
Sau khi bước ra khỏi phòng vệ sinh thì Liêu Dinh nhíu mày trước một vệt máu trên giường, cô gái trên giường cũng không còn ở đó, Liêu Dinh siết chặt nắm đấm. Cái cô gái này rốt cuộc còn muốn mạng hay không vậy hả? Sau đó, Liêu Dinh nhanh tay định gọi cho Hoàng Ảnh để cho người đi tìm. Nhưng khi anh bước ra khỏi cổng bệnh viện thì đã nhìn thấy Trình Hải Hà đang năm trong vòng tay ấm áp của Ngạn Thụ Khôn, ánh mắt của cậu ta cũng xẹt qua tia ấm áp đến kỳ lạ.
- Ở đây nói chuyện không tiện, về nhà tôi rồi nói tiếp.
Liêu Dinh cũng gật gật đầu, sau đó lên xe của Ngạn Thụ Khôn. Chiếc xe tiếng về phía ngoại ô thành phố, xung quanh cũng rất ít nhà, nhưng mỗi ngôi nhà ở đây đều rất là lớn, nhiều khi còn to hơn cả nhà ở nội ô. Đi vào ngôi nhà mang tên "Hi Viện", có lẽ anh biết đây chính là tên của em gái Ngạn Thụ Khôn, và người em gái đó cũng không phải ai khác chính là Trình Hải Hà, người con gái đang ngất kia.
Sau khi Ngạn Thụ Khôn đặt cô em gái nhỏ của mình lên giường an toàn rồi thì cùng Liêu Dinh ra sau vườn để nói chuyện.
- Cậu và em ấy có vấn đề gì sao?
- Ừ, tôi và cô ấy chỉ đơn thuần là bạn. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều.
- Bạn? Cậu thật sự chỉ xem con bé là bạn?
Liêu Dinh cười nhạt một tiếng, rồi thống khổ nói.
- Thế bây giờ tôi nên làm gì đây? Tôi nên nói cho cô ấy biết là tôi yêu cô ấy? Nhưng tôi chắc chắn cô ấy sẽ không chấp nhận tôi.
Ngạn Thụ Khôn đưa tay vỗ vai Liêu Dinh, thật ra cậu ta cũng đoán được đứa em gái này sẽ vì hai từ "trinh tiết" mà từ chối Liêu Dinh, vì dù sao Trình Hải Hà cũng thuộc dạng người con gái truyền thống, cảm thấy bản thân quá dơ bẩn. Nhưng sau đó Ngạn Thụ Khôn lại lên tiếng.
- Liêu Dinh, tôi có ý này muốn nói với cậu.
- Nói đi.
- Bây giờ, con bé hoàn toàn không biết bản thân là Ngạn Duệ Hi là em gái của tôi, nhưng nếu như bây giờ cậu cứ nói là cậu từ bỏ con bé, sau đó cậu nói cậu đã hôn ước từ trước, đợi đến khi tôi nhận lại Tiểu Hi, tôi cũng sẽ nói con bé có hôn ước. Đến lúc đó, tôi sẽ sắp xếp cuộc xem mắt cho hai người... Cậu cố gắng một chút.
Liêu Dinh bật cười, sau đó nhìn Ngạn Thụ Khôn với ánh mắt rất chi là khiêu khích nói.
- Ngạn Thụ Khôn à, cậu nghĩ Hải Hà ngu ngốc lắm sao?
- Muốn biết có ngốc hay không thì cứ làm theo lời tôi nói đi. Người ta nói, những người yêu nhau thường thì IQ sẽ bị tụt. Giống như Ngụy Long Thần thôi, thường ngày cao cao tại thượng đến khi nhìn thấy Mộc Mộc liền giống như một tên khờ vậy!
Ngụy Long Thần: "............" Nằm không cũng trúng đạn