Người ngạc nhiên nhất có lẽ Tề An, khi khổng khi không lại có một đứa cháu gái lớn như vậy? Không chỉ vậy... Đứa cháu gái này cũng đã sinh con rồi. Hơ, tự dưng Tề An chỉ mới ba mươi mốt thôi đã lên chức "Ông cậu" là sao nhỉ? Nhưng có lẽ người vui mừng nhất là Ngọc Tuyết, từ trước đến giờ gia đình chỉ có Ngọc Tuyết là nhỏ nhất nên chăm cô nhóc rất cẩn thận. Bây giờ, Ngọc Tuyết đã có thể chăm sóc người khác rồi. Tuy nhiên, trong thời gian ở trong nhà Hoàng Phủ, Tuệ Mộc hoàn toàn không giống như lúc trước... Dường như thứ có thể làm cô mỉm cười chỉ có Long Ân, nhưng việc đưa Long Ân qua đây với cô thì nó rất khó. Ngụy Long Thần bây giờ cứ giữ chặt Long Ân như một tấm bùa hộ mệnh, anh nghĩ chỉ cần Long Ân ở bên cạnh mình, thì cô sẽ nhanh chóng quay lại bên cạnh anh. Nhưng Ngụy Long Thần có lẽ đoán sai hướng rồi. Tuệ Mộc bây giờ lạnh lẽo đến mức khiến Hoàng Phủ Tề An phải sợ hãi, cô cháu gái này xem ra thật sự lấy hết toàn bộ gen trội của Hoàng Phủ Tước và Linh Chi vào người. Tư chất thông minh, nhưng lại rất kiệm lời. Có lẽ bây giờ Tuệ Mộc chỉ đợi đến ngày sang nước ngoài mà thôi.
[.....................]
Ba ngày sau, sau khi Hoàng Phủ Tề An và Ngọc Tuyết cùng Tuệ Mộc đến nước Mĩ thì đơn ly hôn của cô mới chuyển đến thành phố S. Lúc này Ngụy Long Thần đang ngồi trên ghế sofa ở nhà chính, bên cạnh còn có Long Ân, Cổ Nhậm và Nhiếp Hành Vũ nữa chứ. Cho đến ngày hôm nay Ngụy Long Thần vẫn chưa biết được người vợ của anh đã đến nước khác cũng như đã không còn là Trúc Lâm nữa rồi.
Có một hộp quà nhỏ gửi đến cho Ngụy Long Thần, bên ngoài ghi hai từ "Trúc Lâm", vì vậy Ngụy Long mới định mở hộp quà bí mật đó ra. Nhưng chưa để Ngụy Long Thần mở ra thì tiếng chuông cửa vang lên. Anh không quan tâm liền đặt Long Ân sang một bên, rồi từ từ mở chiếc hộp màu đen kia ra.
Bên trong đó là một tờ đơn ly hôn, một bức thư do cô chính tay viết... Và hơn hết là ảnh của anh và Tần Nhược Ái. Cổ Nhậm ngồi bên cạnh liền cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Ngụy Long Thần cầm đơn ly hôn lên... Bên A - Trúc Lâm... Bên B - Ngụy Long Thần. Cô dứt khoát ly hôn nhưng lại không hề đòi quyền nuôi con. Còn bên trong bức thư có nội dung như sau.
"Ngụy Long Thần, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi liên lạc với anh. Như trước kia tôi đã nói, nếu anh có người anh yêu... Thì tôi sẽ ly hôn. Bây giờ thì tôi biết người anh yêu là ai rồi, cho nên cuộc hôn nhân của chúng ta cũng không nên tiếp tục. Ngụy Long Thần, chỉ mong anh sau này lấy Tần tiểu thư về nhà... Phải đối xử tốt với Long Ân. Còn nếu anh cảm thấy thằng bé quá chướng mắt... Thì cứ ném nó vào trại trẻ mồ côi đi.
Ngụy Long Thần, anh khiến tôi yêu anh. Rồi anh sẽ chọn người anh yêu sao? Tôi không phải đứa ngốc mà hết lần này tới lần khác bị anh lợi dụng, bị anh điều khiển. Anh điều khiển tôi năm năm rồi. Vì vậy, chúng ta có duyên nhưng không có phận... Chúc anh sau này sẽ hạnh phúc... Và cả tôi cũng sẽ hạnh phúc.
Tái bút, đừng tốn công tìm tôi.
Kí tên
Trúc Lâm "
Ngụy Long Thần vò nát bức thư rồi xé luôn đơn ly hôn. Đôi mắt của anh tràn đầy sự giận dữ quát lớn.
- Ly hôn sao? Đừng hòng! Em đừng hòng thoát khỏi anh! Trúc Lâm, cho dù em có ở phương trời nào. Anh cũng lật tung nó ra để tìm thấy em!
Cổ Nhậm sợ Ngụy Long Thần ném đồ đạc lung tung sẽ trúng Long Ân nên cậu ta liền bế cậu bé lên. Long Ân tựa như cảm nhận được mẹ mình đang bỏ rơi mình, nhưng cậu nhóc không hề khóc... Nó giương đôi mắt nhìn Cổ Nhậm.
- Cháu đừng nhìn chú. Chú ko biết gì đâu.
Ngụy Long Thần nhanh tay bế Long Ân lại rồi ôm vào lòng, dõng dạc tuyên bố.
- Ngoan, cha sẽ tìm được mẹ của con. Sau đó chúng ta sẽ lại hòa hợp như xưa... Long Ân... Trúc Lâm mãi mãi là mẹ của con! Mãi mãi là vợ của cha.
- Long Thần... Anh kết hôn rồi?