Tần Nhược Ái bị Ngụy Long Thần đối xử lạnh nhạt như vậy cũng có chút đau lòng, nhưng thay vì khóc lóc van xin thì cô ấy lại mỉm cười... Anh có gia đình rồi, anh có người anh yêu hơn cô ấy rồi. Đến cả con anh ấy cũng có rồi, vậy thì... Tần Nhược Ái làm gì ở đây bây giờ? Nhưng trái lại với Ngụy Long Thần không muốn tiếp xúc với Tần Nhược Ái thì Nhiếp Hành Vũ lại vui mừng hớn hở với cô ấy hơn.
- Nhược Ái, bao nhiêu năm nay em đã ở đâu?
- Hành Vũ... Anh ấy thật sự có vợ rồi sao?
Vốn dĩ Nhiếp Hành Vũ rất muốn trả lời là "Ừ" nhưng mà... Người con gái đang đứng trước mặt cậu ta là người con gái cậu ta yêu tha thiết bao nhiêu năm nay, bây giờ nếu thật tâm trả lời liệu cô có cảm thấy đau lòng không nhỉ? Nhiếp Hành Vũ biết là khi bản thân cậu ta trả lời như thế này thì Tần Nhược Ái sẽ quay trở về bên cạnh Ngụy Long Thần. Nhưng nếu bắt Nhiếp Hành Vũ tận mắt chứng kiến cô gái nhỏ này chịu ấm ức và đau lòng... Thật tâm thì cậu ta không làm được, vì thế... Thay vì Nhiếp Hành Vũ gật đầu thì cậu ta lại lắc đầu nói.
- Cô gái đó đã ly hôn với Ngụy Long Thần rồi.
Nhiếp Hành Vũ cứ nghĩ nếu cậu ta nói như vậy thì Tần Nhược Ái sẽ vui mừng. Nhưng không, Tần Nhược Ái mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy đau khổ nói
- Tính cách của anh ấy chắc chắn không bao giờ chịu ly hôn đâu. Ngụy Long Thần vốn dĩ... Đã yêu người khác rồi...
Cổ Nhậm gật đầu, đúng vậy... Anh ta có thể nhìn được Ngụy Long Thần đã yêu Trúc Lâm một cách điên cuồng, sức chiếm hữu cũng lớn hơn bao giờ hết, lúc trước... Anh nói yêu Tần Nhược Ái nhưng chưa bao giờ chiếm hữu cô ấy như bây giờ. Ngụy Long Thần lo sợ rằng, chỉ cần anh buông tay Trúc Lâm... Thì sẽ ngay lập tức bị người khác đưa đi mất. Lúc trước có một Diệp Chính Trung... Bây giờ, lại có thêm một ai đó mà Ngụy Long Thần không dám nghĩ đến.
Một lúc sau, Ngụy Long Thần bước xuống. Anh nhìn Tần Nhược Ái rồi nói.
- Có chuyện gì sao?.
- Em có chuyện muốn cầu xin anh.
Ngụy Long Thần cười đầy khinh bỉ, Tần Nhược Ái chỉ biết cúi đầu. Cô ta biết, mình đã biến mất nhiều năm bây giờ đột ngột quay lại cầu xin anh... Chắc chắn anh sẽ khinh thường cô ta. Nhưng vì Tần gia... Cô ta phải làm như vậy thôi.
- Nói đi.
- Long Thần... Anh...
- Gọi tôi Ngụy tiên sinh.
Tần Nhược Ái giật mình, thì ra anh thật sự đã yêu người khác rồi... Không chỉ vậy, còn bài xích cô ta nữa chứ. Tần Nhược Ái mỉm cười nhẹ, nụ cười đầy khốn khổ này của Tần Nhược Ái chẳng khác gì Trúc Lâm sau khi sinh Long Ân? Khốn khổ sao... Đúng là cực kì khốn khổ.
- Ngụy tiên sinh... Tần Thị đang gặp rắc rối với Tập Đoàn của... Của gia đình Hoàng Phủ. Anh.. Anh có thể giúp em không?
Câu nói này của Tần Nhược Ái không chỉ khiến Ngụy Long Thần có chút kinh ngạc, mà ngay cả Nhiếp Hành Vũ hay Cổ Nhậm cũng phải há hốc. Tập đoàn Hoàng Phủ chẳng phải đang do Hoàng Phủ Tước và Hoàng Phủ Tề An điều hành sao. Nhưng tại sao lại nhắm vào Tần gia?
Nhiếp Hành Vũ dường như không thể tin vào tai mình. Liền lên tiếng nói.
- Tề An sao? Không thể nào. Cậu ấy đang ở Thành phố T mà?
- Em không biết là không thể. Nhưng đó là sự thật... Long... Ngụy tiên sinh... Cầu xin anh cứu gia đình em... Cha em không thể mất Tần Thị... Anh nể tình... Nể tình chị Mộc Ái từng là vợ anh... Có được không?
Ngụy Long Thần chớp mắt một cái, rồi nhìn lại Tần Nhược Ái. Cô gái này là mối tình đầu cũng là tình cũ. Người ta nói, tình cũ không rủ cũng đến là có thật, nhưng bây giờ Long Ân không thể không có mẹ chăm sóc... Anh lại không thể đến Thành Phố T trong năm nay. Vậy thì để Tần Nhược Ái ở đây, anh vừa có thể quan sát Tần gia, cũng có thể lợi dụng Tần Nhược Ái để thăm dò chỗ ở của Liêu Dinh. Nhưng mà... Nếu như để Trúc Lâm biết... Chắc chắn cô sẽ rất hận anh.
- Cổ Nhậm, cậu gọi cho Tề An. Hỏi rõ việc này trước đã.
- Tớ gọi rồi... Nhưng Tề An và Ngọc Tuyết đã đi Mĩ rồi... Nghe nói là định lập nghiệp ở đó vài năm.
Ngụy Long Thần bỗng nhiên lo lắng. Tề An đột ngột đi như vậy, Trúc Lâm lại muốn ly hôn với anh... Việc này rốt cuộc là trùng hợp hay thật chất là có người sắp đặt?
- Mộc Mộc thì sao?
- Không nghe thấy nói là đưa vợ cậu theo. Chắc cậu nghĩ nhiều rồi.
- Nghĩ nhiều sao? Gọi Trịnh Khiêm!
Cổ Nhậm rất nhanh đã cầm điện thoại lên để gọi điện. Nhưng Trịnh Khiêm không hề bắt máy.
- Trịnh Khiêm không nhấc máy.
- Có lẽ... Tớ hiểu rồi.