Hơn nữa, đối với một Bát vương gia hoàn toàn không có năng lực đoạt vị, Tĩnh Đế không có bất kỳ lòng cảnh giác gì.
Có điều nếu có thể gả cho hắn làm trắc phi, cũng coi như vô cùng viên mãn.
“Chẳng lẽ muội muội coi trọng Bát vương gia sao?”. Phượng Hàm Yên cười khẽ, nhìn lướt qua Phượng Hiểu Vũ cũng mặc đặc biệt hoa lệ, “Muội muội cũng muốn tranh đua!”.
Phượng Hiểu Vũ đắc ý gật đầu, “Đó là tự nhiên.”.
“Tới hoàng cung rồi, các ngươi ghi nhớ thời khắc nào cũng phải cẩn thận lời nói và việc làm, rốt cuộc nơi đó nhiều tai mắt, cũng không phải ngồi nhà mình, hiểu rõ chưa?”. Lâm thị lại một lần dặn dò hai nhi nữ.
“Nhớ kỹ, mẫu thân.”.
Xe ngựa nhanh chóng vào đến hoàng cung, ngừng ở lối vào phía bắc, đoàn người xuống xe ngựa, chậm rãi đi vào hoàng cung.
Lúc này mời tiệc bách quan, thiết kế ở quảng trường trong hậu hoa viên.
Không bao lâu sau, đám người Phượng Thiên Tuyết liền đi tới cổng hậu hoa viên, xa xa là có thể nghe được tiếng mọi người cười vui.
Bên trong hậu hoa viên, nơi chốn đèn đuốc rực rỡ, treo đầy đèn lồng, tài tử giai nhân dạo bước trong hậu hoa viên, trò chuyện vui vẻ với nhau.
“Phượng phủ Phượng đại nhân mang theo gia quyến đến!”.
Tiếng thái giám thông báo vang lên, tức khắc vô số người đều nhìn ra cửa, vô số tài tử đều nhìn về phía Phượng Thiên Tuyết áo tím, nhưng thấy nàng đeo khăn che mặt, ánh mắt lại nhanh chóng bị vẻ mỹ lệ của Phượng Hàm Yên hấp dẫn đi.
“Người kia chính là Phượng Thiên Tuyết sao? Không phải nghe nói dung nhan nàng đã khôi phục sao? Sao còn mang khăn che mặt?”.
“Ta cũng không biết, ngày đó đả lôi đài ta không đi xem, đáng tiếc!”.
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói, Phượng Thiên Tuyết khôi phục dung nhan còn xinh đẹp hơn so với Phượng Hàm Yên!”.
“Phượng Hàm Yên cũng thật xinh đẹp, dường như càng thêm ý nhị so với trước kia! Đặc biệt là nàng mặc vào váy dài màu đỏ kia, có vẻ đặc biệt minh diễm động lòng người!”.
“Nếu có thể cưới nàng làm vợ, cả đời ta không uổng phí!”.
Mọi người lập tức nhỏ giọng nói, đoàn người Phượng Thiên Tuyết đã đi tới phía trên quảng trường, có tiểu thái giám dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.
Tuy rằng rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đều ở hoa viên, vì canh giờ khai yến còn chưa tới, nhưng mà Bát vương gia và Hiên Viên Đông Thành lại sớm trình diện.
Bát vương gia thấy Phượng Hàm Yên minh diễm, sáng ngời trước mắt, trên gương mặt ôn hòa hiện ra tươi cười.
Phượng Hiểu Vũ thấy Bát vương gia, gương mặt đỏ lên, lúc trước nàng còn yêu thầm Trần Tĩnh Hiên, nhưng biết Trần Tĩnh Hiên chán ghét nàng, vì thế lại “Di tình biệt luyến”.
(di tình biệt luyến: thấy người khác liền thay lòng đổi dạ)
Ngày thường Bát vương gia thích dạo phố, hôm trước trong lúc vô ý Phượng Hiểu Vũ nhìn thấy hắn, mới có thể sinh lòng ái mộ.
Hiên Viên Đông Thành khoan thai bước đến, Phượng Hàm Yên khẩn trương sửa ống tay áo của mình, tim đập nhanh hơn.
Hiên Viên Đông Thành đi tới phía trước Lâm thị, nhàn nhạt cười nói: “Phượng phu nhân vẫn trẻ như ngày xưa, nhị tiểu thư và tam tiểu thư, đã lâu không gặp.”.
Phượng Hàm Yên không nghe ra chút ý ái mộ nào, không khỏi miễn cưỡng cười gật đầu.
“Dân nữ/dân phụ tham kiến nhị vương tử.”. Tam nữ đồng thời đứng dậy, hành lễ trước Hiên Viên Đông Thành.
Phượng Thiên Tuyết ở bên cạnh nhàn nhạt đứng lên, hời hợt hành lễ cho có.
Hiên Viên Đông Thành nhìn trên mặt Phượng Thiên Tuyết đeo một khăn che mặt, tức khắc càng thêm vài phần hảo cảm, dù sao nếu nàng phô trương dung mạo trước phụ hoàng, chỉ sợ sẽ làm phụ hoàng sinh lòng ham muốn.
“Nghe nói mấy ngày trước thân mình đại tiểu thư không khoẻ, hiện giờ đã khoẻ hơn chút nào chưa?”. Hiên Viên Đông Thành nhìn Phượng Thiên Tuyết ôn nhu hỏi.
Phượng Thiên Tuyết nhướng mày, Hiên Viên Đông Thành này, khi nào lại nói chuyện với mình bằng giọng nói ôn nhu như vậy?