Sắc mặt Tằng Lạc Băng khó coi đến cực điểm, không nghĩ tới Phượng Thiên Tuyết lại ẩn tàng thực lực, cứ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy Tĩnh Nhi và Thanh Nhi trúng độc, chẳng lẽ có liên quan đến Phượng Thiên Tuyết?
Không đúng!
Rất ít người biết đến sự tồn tại của nấm Loạn Tình nấm, Phượng Thiên Tuyết chẳng qua chỉ là một nha đầu mười bảy mười tám tuổi, sao có thể nhận thức Loạn Tình nấm?
Bão cát ngừng, cách đó không xa, chúng tông môn nhóm trưởng lão yên lặng xem trận chiến này cũng trở nên khiếp sợ không thôi, bọn họ không nghĩ tới, một huyền thuật sư trẻ tuổi nhìn qua mới cấp bốn, vậy mà có thể thi triển ra kỳ thuật khoáng thiên này!
Tĩnh đế cũng khiếp sợ vô cùng, nhớ tới Hiên Viên Nguyệt Triệt coi trọng chính là Phượng Thiên Tuyết, xem ra nha đầu kia thâm tàng bất lộ, có lẽ đây chính là nguyên nhân Hiên Viên Nguyệt Triệt coi trọng nàng.
Phượng Hàm Yên bên cạnh cả kinh tròn mắt căm tức, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, Phượng Thiên Tuyết vậy mà có thể xuất sắc trên lôi đài như vậy, ngay cả thiên tài của Thanh Đạo tông, dường như cũng phải thua nàng!
Nhưng thấy Phượng Thiên Tuyết trên đài, bóng dáng như quỷ mị bay ra, bức tường do mây đen hình thành kia và những thứ vừa tán đi lại ngưng tụ lần nữa ở chỗ lam kiếm trùng trùng điệp điệp nổ mạnh một hơi!
Lôi đài dao động, trời đất biến sắc, Lam Kinh Phong chỉ cảm thấy ngực đau nhói, thanh kiếm do máu tích thành ở phía trước dĩ nhiên bị mây đen đánh tan, nên Lam Kinh Phong cũng bị phản phệ!
Hắn lui về sau mấy bước, trong mắt xẹt qua một vẻ không cam lòng! Nếu hắn thua, sẽ làm nô bộc cả đời cho Phượng Thiên Tuyết!
Hắn chính là thiên tài của Thanh Đạo tông, sao có thể thua trận?
Quần áo màu lam của Lam Kinh Phong bay lượn giữa cuồng phong, trên mặt hiện ra thêm vài phần điên cuồng!
Hắn, tuyệt đối không thể thua!
"Nhất tự thành băng!". Tiếng nói của Lam Kinh Phong vừa dứt, không khí xung quanh bống chốc trở nên băng hàn vô cùng, toàn trường còn sót lại hơi nóng của mùa thu, nhưng trong nháy mắt biến thành trời đông giá rét!
"Ngự sơn quyền!". Lam Kinh Phong gầm nhẹ một tiếng, nắm tay đã kết đầy mũi băng nhọn, dưới ánh mặt trời, mũi băng nhọn kia như mũi kiếm sắc nhọn!
Thân ảnh hắn bỗng nhiên di chuyển trong nháy mắt, ầm ầm lao về phía Phượng Thiên Tuyết!
Phượng Thiên Tuyết cười ngạo nghễ, đối thủ này, nàng cũng không coi thường!
"Phá dương chỉ đệ nhị trọng!". Khi Phượng Thiên Tuyết khổ luyện trong quá khứ, đã sớm tìm hiểu nguồn gốc của huyền thuật, cho nên những huyền thuật này, chỉ cần có linh khí sung túc, là có thể triệu hồi ra được!
Mắt thấy thân ảnh màu lam kia của Lam Kinh Phong đã bay đến trước mặt Phượng Thiên Tuyết, Phượng Thiên Tuyết đâm ra một ngón tay, trong mắt người ngoài, thật ngây thơ khờ dại!
Nhưng trong mắt Huyền Vương, lại trở thành khoảnh khắc kinh điển nhất!
Ngón tay ngọc vừa ra, ai dám tranh phong nha!
Nhưng thấy đầu ngón tay của Phượng Thiên Tuyết, có một luồng ánh sáng bạc bay qua, yên tĩnh tốt đẹp bay về phía Lam Kinh Phong!
Ầm
Cả người Lam Kinh Phong bị phá dương chỉ của Phượng Thiên Tuyết đánh trúng, cả người bay ra khỏi lôi đài, không có sức phản kháng, nặng nền rơi trên cây cách đó không xa!
Lưng Lam Kinh Phong đau nhói, miệng ngọt ngọt, phun ra một ngụm máu tươi!
"Kinh Phong!". Thanh Đạo Tử nhảy dựng lên, thuấn di đến trước ái đồ, vội vã đỡ hắn lên, nhét một viên bổ huyết đan vào miệng hắn.
Lam Kinh Phong thở hổn hển, chật vật nuốt bổ huyết đan vào, hắn không thể tin được nhìn Phượng Thiên Tuyết đứng trên đài, hắn vậy mà lại thua?
Hắn đường đường là thiên tài của Thanh Đạo tông, vậy mà lại thua? Ha!
Dưới đài một trận xôn xao, tất cả đều lấy ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Phượng Thiên Tuyết, Hiên Viên Nguyệt Triệt cách đó không xa bên môi cong lên một nụ cười nhẹ, nha đầu kia, thật sự thắng!