Phượng Hàm Yên nhẹ giọng nói, sắc mặt Hiên Viên Đông Thành càng khó coi!
Phượng Hàm Yên nói không sai, nếu Phượng Thiên Tuyết vẫn không biết kính trọng, như vậy quá rồi!
Giọng nói Phượng Thiên Tuyết càng rét run, “Muội muội ám chỉ ta bất kính đối với nhị vương tử khắp nơi, vừa mới nói ngữ khí ta không tốt, hiện tại lại nói ta không nể mặt nhị vương tử, thật là buồn cười!”.
“Xin hỏi, con mắt nào của muội muội nhìn thấy ta không nể mặt nhị vương tử?”.
Ngôn ngữ của Phượng Thiên Tuyết sắc bén, trong lúc nhất thời làm Phượng Hàm Yên không biết nói như thế nào cho phải, đành phải ủy khuất cúi đầu, vành mắt kia nhanh chóng đỏ!
Mắt đẹp tựa hàm châu, làm lòng Hiên Viên Đông Thành rung động.
Dưới sự giận dữ, Hiên Viên Đông Thành phẫn nộ quát: “Phượng Thiên Tuyết! Nha đầu này thô thiển vô lễ, ngươi dám nói chuyện với Hàm Yên như vậy?”.
Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, không chút nào nhường nhịn: “Nhị vương tử, ngươi đường đường là một vương tử, thế nhưng cũng sẽ nói lời vô liêm sỉ này? Hàm Yên là thứ nữ của Phượng phủ, ta là đích tiểu thư của Phượng phủ! Ta chẳng qua nói ra nghi vấn của ta, tại sao ở trong mắt điện hạ liền thành thô thiển vô lễ?”.
Hiên Viên Đông Thành nhìn đến bộ dáng Phượng Hàm Yên tựa như sắp khóc, càng phẫn nộ.
“Ngươi…Bất kính với bổn vương, còn dám vờ vịt hỏi lại như vậy?”. Hiên Viên Đông Thành lạnh lùng quát, nháy mắt, hai huyền thuật sư cấp bảy lập tức bổ nhào vào phía trước Phượng Thiên Tuyết, bắt lại!
Phượng Thiên Tuyết vung tay áo, hai huyền thuật sư cấp bảy lại bị chấn động lui đến vài bước!
Bọn họ chấn động!
Phượng Thiên Tuyết chẳng qua là phế vật, làm sao có linh lực này?
“Làm càn! Phượng Thiên Tuyết, ngươi cũng dám đả thương người của ta?”.
Hiên Viên Đông Thành vọt đứng lên, trong mắt tràn ngập sát ý!
“Chê cười, nhị vương tử, là người của ngươi động thủ trước, Thiên Tuyết chẳng qua tự bảo vệ mình mà thôi!”. Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng cười.
“Hơn nữa, nhị vương tử, câu nào của Thiên Tuyết bất kính, thỉnh vương tử chỉ ra rõ ràng, không cần định tội lung tung cho Thiên Tuyết!”.
Phượng Thiên Tuyết đột nhiên cao giọng nói, linh lực của nàng chính là gấp ba rưỡi so với người bình thường! Kết quả là, giọng nói kia thế mà truyền tới bên ngoài.
Phải biết rằng hoa viên Phượng phủ, chỉ cách đường phố bên ngoài có một bức tường.
Mà ở phụ cận đều là đại quan trong triều, Trần gia một trong tứ đại gia tộc!
Sắc mặt Hiên Viên Đông Thành lập tức xanh mét lên!
“Ngươi… là cố ý!”.
Hắn hạ giọng, hận không thể lập tức xé Phượng Thiên Tuyết thành mảnh nhỏ!
Nhưng hắn hiểu rõ, hiện tại hoàng đế chưa lập thái tử, nếu hắn có bị ảnh hưởng, chỉ sợ…
Tuy rằng Phượng Thiên Tuyết không được Phượng phủ coi trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là đích nữ của Phượng phủ, hắn đường đường là nhị vương tử đi khi dễ một nữ tử phế vật, truyền ra quả thật quá khó nghe!
Hiên Viên Đông Thành thấy trên đầu tường, đột nhiên xuất hiện vài người.
Đó là vài cậu ấm của Trần phủ, Mộ Dung phủ.
Ở Hạ Quốc, Trần phủ, Mộ Dung phủ đều là huyền thuật thế gia, ngay cả phụ hoàng đều phải cho mấy công tử đó vài phần thể diện, bởi vì họ đều là cao thủ huyền thuật, sau khi lớn lên, Hạ Quốc cũng sẽ trông cậy vào sức lực của bọn họ!
Một khi thiên tài cấp huyền thuật xuất hiện chỉ một ngón tay cũng có thể diệt quốc!
Tĩnh đế vẫn sợ.
Mà nhị vương tử Hiên Viên Đông Thành, chỉ có thể trợn trắng mắt, hắn không phải chủ nhân nơi này, tự nhiên không thể quản nhóm công tử đứng trên cây bên ngoài xem náo nhiệt.
“Ồ, kia không phải nhị vương tử sao? Ở đó khi dễ đích nữ của Phượng gia sao?”. Một thiếu niên áo trắng vui tươi hớn hở nói.