Phượng Thiên Tuyết bất đắc dĩ đến cực điểm, ai bảo Hiên Viên Nguyệt Triệt đã là huyền thuật sư cấp Huyền Tông, công phu của nàng trong mắt hắn chỉ là mèo ba chân, hoàn toàn không đáng xem!
Hiên Viên Nguyệt Triệt ôm Phượng Thiên Tuyết đi tới một dòng sông nhỏ phía trước, nơi này cỏ xanh rì, nhưng mặt trời thật chói chang, cũng may còn có một cây ngô đồng lớn, có một bóng cây lớn.
Hiên Viên Nguyệt Triệt đem Phượng Thiên Tuyết tới bên người, dựa lưng vào đại thụ kia, “Nha đầu, Thượng Quan gia thực không biết xấu hổ, tuyên bố việc ngày mười sáu tháng tám quyết chiến trên lôi đài giải trừ hôn sự ra ngoài, bá tánh toàn thành đều đang chê cười ngươi.”.
Sau khi Phượng Thiên Tuyết nghe xong, sắc mặt trầm xuống, giọng nói rét run, “Hừ, Thượng Quan Nguyên phế vật kia, để hắn đắc ý trong chốc lát đi.”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt yêu mị tươi cười càng xán lạn, “Đúng vậy, tin tưởng đến lúc đó nha đầu của ta nhất định đánh hắn tan nát!”.
Phượng Thiên Tuyết hừ nhẹ, “Ta sợ bẩn tay ta!”.
“Không bằng để bổn vương phái người đi xử lý hắn?”. Hiên Viên Nguyệt Triệt hái một cọng cỏ ngậm ở trong miệng, như một đứa trẻ vô ưu vô lo.
Phượng Thiên Tuyết liếc mắt hắn một cái, mỗi lần như vậy tim nàng sẽ điên cuồng đập mạnh.
Hiên Viên Nguyệt Triệt quá tuấn tú, làm người ta thật sự cầm lòng không đặng.
“Không cần, đây là việc của ta. Hơn nữa… vị hôn phu cặn bã của Phượng Thiên Tuyết ta, sao có thể để người khác xử trí đây?”.
Phượng Thiên Tuyết âm hiểm cười, bên môi toàn là châm chọc.
Đời trước nàng chịu đủ rồi, nhận hết khi dễ, Phượng Thiên Tuyết vì nguyên chủ đòi công đạo, nếu không… Hừ, nàng hẳn là chết không nhắm mắt đi?
“Dù sao cũng là hôn phu của nha đầu, thân thủ độc ác, hành như thế nào?”. Hiên Viên Nguyệt Triệt dựa đầu trên người Phượng Thiên Tuyết.
Tóc kia như phiếm quang hoa, rơi ở trên vai nàng.
Phượng Thiên Tuyết nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, cặp mắt âm u của Hiên Viên Nguyệt Triệt hình như có một loại ma lực, khiến người xem không rời mắt được.
Hắn nghiêng nghiêng khóe mắt, lộ ra quý khí chí tôn vương giả, miệng cười nhợt nhạt, mang theo một loại ma lực mị hoặc chúng sinh, vóc dáng đẹp, giống như là tượng ngọc Tiên Tôn dụng tâm điêu khắc, hình dáng tinh xảo đẹp yêu mị như vậy.
Nếu nói Hạ Lan Dung Mặc lãnh ngạo tôn quý, như vậy Hiên Viên Nguyệt Triệt càng là yêu diễm mị hoặc, khí phách trên người càng mãnh liệt, tôn quý toát ra từ nhất cử nhất động.
Hai nam nhân đứng chung một chỗ mà nói, Hiên Viên Nguyệt Triệt tuyệt đối hạ gục Hạ Lan Dung Mặc trong nháy mắt!
Phượng Thiên Tuyết nghe thấy được hơi thở hắn nhàn nhạt trên người, trên mặt càng thêm rặng mây đỏ, “Hiên Viên Nguyệt Triệt, ngươi hạ mê hồn thuật với ta phải không?”.
Nàng rõ ràng trải qua tình kiếp thảm như vậy, sau khi trọng sinh, Phượng Thiên Tuyết liền tự nói với mình sẽ không tin tưởng nam nhân nữa.
Cho dù gặp được nam nhân thích, cũng muốn hắn phải trải qua khảo nghiệm mới tiếp nhận!
Nhưng là vì cái gì, mỗi một lần nhìn đến dung nhan của hắn, nàng đều sẽ có một loại cảm giác say mê?
“Đâu nào? Ta nào dám hạ mê hồn thuật đối với nha đầu của ta? Nếu thật sự… Ngươi đã sớm là nữ nhân của ta!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt trêu tức mà nhướn mày.
Phượng Thiên Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, “Hiên Viên Nguyệt Triệt, ngươi… không biết tốt xấu!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt cười ha ha, xoa xoa khuôn mặt Phượng Thiên Tuyết, nàng dùng sức mà xoá sạch tay hắn.