Ngày thường ở trong học viện, không thể biết nhị vương tử ngạo mạn như vậy, không coi ai ra gì.
“Hừ, việc của bổn vương đến phiên ngươi quản sao?”. Trong mắt Hiên Viên Đông Thành lại lóe vài phần lạnh lẽo, Trần Tĩnh Hiên thích lo chuyện bao đồng, miệng giống như bà tám!
Một khi việc này bị hắn truyền ra, chỉ sợ…
“Tỷ tỷ, ngươi không cần chọc vương tử bực mình!”. Phượng Hàm Yên lại giả bộ bạch liên hoa, vội vàng nhẹ giọng kêu lên.
Phượng Thiên Tuyết cười khẽ, “Muội muội nói đùa, ta chọc giận vương tử khi nào? Thật ra ngươi vẫn luôn nói ta đắc tội nhị vương tử, nhị vương tử đâu phải là người ngu dốt như vậy, để cho loại người như ngươi dùng thủ đoạn châm ngòi ly gián?”.
Tức khắc Phượng Hàm Yên trừng lớn đôi mắt, vô tội mà nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Sắc mặt Hiên Viên Đông Thành trầm xuống.
Tinh tế ngẫm lại lời Phượng Thiên Tuyết nói, xác thật là như vậy, mỗi một câu Phượng Hàm Yên nói, đều ám chỉ Phượng Thiên Tuyết không biết lễ nghĩa, khiến cho hắn giận giữ.
Kỳ thật Phượng Thiên Tuyết cũng không bất kính, nhiều lắm chỉ lãnh đạm mà thôi!
Chính là vương tử Hiên Viên Đông Thành có bệnh, cũng ghi hận Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt, chẳng qua bên ngoài đã xuất hiện một số một người hiểu chuyện, hắn không tiện phát tác.
Lúc này Phượng Hiểu Vũ và thị nữ Lan Nhi của nàng đến, thấy Hiên Viên Đông Thành, Phượng Hiểu Vũ lập tức lớn tiếng nói: “Hóa ra nhị vương tử cũng ở đây, cầu nhị điện hạ làm chủ cho chúng ta!”.
Phượng Thiên Tuyết nhướn mày, ha, lại tới chiêu trò hay nhất hả?
Hiên Viên Đông Thành nhìn trên mặt Phượng Hiểu Vũ còn hơi sưng, tuy rằng đối với nàng không có chút hảo cảm, nhưng tốt xấu gì Phượng Hiểu Vũ là muội muội ruột của Phượng Hàm Yên, liền cười nhạt nói: “Tam tiểu thư có gì oan khuất?”.
Bị Phượng Thiên Tuyết khơi mào hỏa khí, cũng chỉ có thể tạm thời áp xuống, rốt cuộc hình tượng là quan trọng nhất!
Những thiếu niên trên tường thấy thế, không khỏi không thú vị mà nhảy xuống cây.
“Nhị vương tử điện hạ! Đại tỷ ta chính là đích nữ của Phượng phủ, về đến phủ liền tác oai tác quái, còn bảo thị nữ trộm Nguyệt Lượng thạch của ta!”.
Phượng Hiểu Vũ vừa đi vào, liền chỉ vào Phượng Thiên Tuyết lớn tiếng ồn ào.
Phượng Hàm Yên hơi hơi nhíu mày, rõ ràng Lâm thị bảo Phượng Hiểu Vũ không được hành động thiếu suy nghĩ, nha đầu này vậy mà …
“Tam muội, ngươi đừng nói hươu nói vượn, tỷ tỷ sao có thể là người như vậy?”. Phượng Hàm Yên nhẹ giọng nói.
“Nhị tỷ, ngươi không cần bảo vệ nàng! Nàng đã sai U Trúc trộm Nguyệt Lượng thạch của ta, không tin có thể lập tức đi lục soát viện Phong Tuyết của nàng!”.
Phượng Hiểu Vũ bất mãn mà rống lên.
Lan Nhi cũng đứng dậy lạnh lùng nói: “Nhị tiểu thư, ta tận mắt nhìn thấy U Trúc chạy vào sân trộm Nguyệt Lượng thạch của tam tiểu thư!”.
Hiên Viên Đông Thành hừ lạnh, vốn dĩ Phượng Thiên Tuyết làm hắn vô cùng không vui, hiện giờ ở lúc hắn giật mình, chính là tìm được cớ hành hạ phế vật này.
“Thật là chủ tử dạng nào sẽ có nô tài dạng đó, trộm cướp tài vật của người khác, ở Hạ Quốc chính là phạm tội, phải ngồi lao ngục trên nửa năm.”.
Lời Hiên Viên Đông Thành vừa nói ra, Phượng Hiểu Vũ lập tức gật đầu, “Nhị vương tử nói không sai, nếu vương tử ở chỗ này, thuận tiện làm nhân chứng cho chúng ta đi!”.
“Tam muội, ngươi nói U Trúc trộm Nguyệt Lượng thạch của ngươi, còn giấu ở trong viện?”. Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới Phượng Hiểu Vũ lại không nhịn được như vậy.
Phượng Hiểu Vũ châm chọc nhìn Phượng Thiên Tuyết, “Đương nhiên, đồ phế vật này! Sai sử thị nữ trộm đồ vật còn không dám thừa nhận?”.
“Xem ra Tam muội nhận định là ta cho người trộm Nguyệt Lượng thạch sao?”. Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng, “Tốt lắm, lục soát thì lục soát! Nhưng nếu lục soát không có thì sao?”.