Nội tâm Phượng Hàm Yên tràn đầy thống hận, nhưng nàng cũng không biểu lộ ra bên ngoài, mỉm cười mời rượu Phượng Tử Bách như trước.
"Phụ thân, chỉ sợ đêm nay là đêm cuối cùng nữ nhi được cùng ăn tối với mọi người, hy vọng về sau nữ nhi có thể công thành danh toại, có thể uy phong hồi phủ!".
Phượng Hàm Yên cười nói, Phượng Tử Bách cũng gật đầu cười nói: "Đúng vậy, một khi ngươi tấn thăng thành Huyền Tông, ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt ngươi bảy phần, đến lúc đó ngươi muốn trở về khi nào liền trở về khi đó! Ha ha, Yên Nhi, tu hành thật tốt, làm vẻ vang Phượng phủ!".
Đám người Phượng Hiểu Vũ cũng phụ họa theo, Lâm thị cười chua xót, cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện.
Dùng xong bữa tối, Phượng Hàm Yên trở lại phòng, thị nữ cuốn cho nàng một búi tóc Tiên Nữ, tô son, thoa phấn.
Lâm thị chậm rãi đi đến, khuôn mặt nàng đau thương, nhìn nữ nhi vô cùng xinh đẹp trong gương đồng, "Yên Nhi, từ nay về sau, ngươi phải chịu ủy khuất rồi!".
Phượng Hàm Yên cười chua xót, trong mắt mơ hồ ngấn lệ.
Lâm thị bảo Trương ma ma đưa một cái hộp dài lên, "Trong hộp, chính là bức họa của Phượng Thiên Tuyết, mang tranh này đưa cho hoàng thượng, biết không?".
Trong mắt Lâm thị lóe ra hàn quang, "Ả dã nha đầu kia, một khi hoàng thượng nhìn trúng nàng, tất nhiên sẽ tuyên nàng vào cung làm phi tử. Nhưng mà lấy cá tính của dã nha đầu kia, khẳng định sẽ không thỏa hiệp, đương nhiên sẽ gây ra phong ba!".
Trong lòng Phượng Hàm Yên vui vẻ, cười nói: "Mẫu thân, nữ nhi biết rõ nên làm như thế nào rồi!".
Lâm thị gật đầu, nha đầu Phượng Thiên Tuyết kia lưu lại trong phủ, sẽ chèn ép Phượng Thiên Long, cho nên mặc kệ nàng vào cung làm huyền thuật sư hay là làm phi tử, đều phải rời khỏi Phượng phủ, vô cùng hợp tâm ý của Lâm thị.
Thị nữ kia nghe thấy, ánh mắt không khỏi lóe lóe, che giấu thần sắc khác thường, chuyên tâm búi tóc cho Phượng Hàm Yên.
Giờ Tý đêm hôm đó, Phượng Hàm Yên được xe ngựa Phượng phủ đưa vào trong hoàng cung.
Thị nữ Hương Nhi kia, nửa đêm canh ba đến gõ cửa sân Phượng Thiên Tuyết, U Trúc ngáp dài mở cửa, thấy Hương Nhi, rất là kinh ngạc.
Hương Nhi cầu kiến Phượng Thiên Tuyết, Phượng Thiên Tuyết đang xem phù thuật bảo điển trong phòng, lại nghe thấy tiếng bước chân.
U Trúc đi đến, "Tiểu thư, thị nữ Hương Nhi của nhị tiểu thư cầu kiến!".
Bởi vì Phượng Hàm Yên vào cung làm huyền thuật sư thiếp thân của hoàng đế, tự nhiên không thể mang theo thị nữ thiếp thân rồi.
"Để nàng vào.". Phượng Thiên Tuyết đặt phù thuật bảo điển xuống, nhàn nhạt mà nhìn Hương Nhi nơm nớp lo sợ đi tới.
"Hương Nhi bái kiến đại tiểu thư, đại tiểu thư, Hương Nhi có việc bẩm báo.".
Mặt mũi Hương Nhi tràn đầy cung kính cúi đầu, nàng thoạt nhìn mới mười ba mười bốn tuổi, thân hình thon gầy, giống như một trận gió cũng có thể thổi nàng đi.
"Nói đi.".
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nhướn mày, xem ra Hương Nhi cũng là một người sáng suốt, hôm nay Phượng Thiên Tuyết ra oai tại Phượng phủ, mỗi người đều sợ hãi nàng, ngay cả Phượng Tử Bách cũng không dám đến gây chuyện với nàng.
Nịnh nọt nàng, đồng nghĩa để lại đường lui cho mình!
"Thời điểm nô tỳ trang điểm cho nhị tiểu thư, Nhị di nương đi tới, nàng giao bức họa của đại tiểu thư cho nhị tiểu thư, bảo nàng mang bức họa giao cho hoàng thượng!".