"Ngươi... Ngươi là đồ nữ nhân chanh chua...".
Bát công chúa tức đỏ mặt, cung nữ phía sau nàng vội vàng khụ một tiếng, "Công chúa, chúng ta đến bên kia báo danh thôi!".
Bát công chúa này thật sự không ra sao, thân là cung nữ thiếp thân của nàng, phải thường xuyên nhắc nhở nàng, đây là việc mà hoàng hậu giao cho.
Bát công chúa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Tuyết, ánh mắt âm hiểm như rắn độc, "Ngươi thật to gan! Ngàn vạn đừng đối mặt với bản công chúa ở trên lôi đài, nếu không bản công chúa sẽ khiến ngươi phải trả giá! Chỉ là cấp bốn, lại dám kiêu ngạo ở trước mặt cấp sáu!".
Huyền thuật của Bát công chúa là cấp sáu, mà huyền thuật của Phượng Thiên Tuyết, vẫn biểu hiện là cấp bốn.
"Công chúa ngươi đừng quên, mặc dù Thiên Tuyết cấp bốn, nhưng đối mặt với Thượng Quan Nguyên cấp bảy, hắn vẫn thảm bại.".
Trần Tĩnh Hiên lạnh lùng mở miệng.
Bát công chúa thấy người trong lòng mở miệng, mặt không khỏi đỏ một chút, cho là hắn quan tâm nàng, nội tâm vừa mừng vừa sợ, "Cảm ơn Tĩnh Hiên ca nhắc nhở, lần trước nàng chỉ là may mắn mà thôi, đối phó ta cũng không đơn giản như vậy. Ta không phải phế vật như Thượng Quan Nguyên!".
Bát công chúa ngạo mạn hất cằm, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Trần Tĩnh Hiên thiếu chút nữa muốn ói, nàng còn cho mình đẹp nhất, kiêu ngạo như vậy thật khiến người khác buồn nôn.
"Bát công chúa nói đúng, lần trước đại tỷ của ta chỉ là do may mắn mà thôi, đối mặt với công chúa, làm sao thắng dễ dàng như vậy được?". Một tiếng cười nịnh nọt truyền đến từ bên ngoài.
Phượng Hiểu Vũ dẫn theo hai nha hoàn, cười dịu dàng đứng ở bên người Bát công chúa, "Bát công chúa, Hiểu Vũ thật là vận quý nhân, khó được một lần ra cửa, vừa vặn gặp được công chúa!".
Bát công chúa lại xem thường Phượng Hiểu Vũ, lãnh ngạo mà hừ hừ, quay đầu nhìn về phía Trần Tĩnh Hiên, "Tĩnh Hiên ca, chúng ta cùng đi báo danh đi!".
Trần Tĩnh Hiên lạnh lùng lắc đầu, "Cảm ơn ý tốt của công chúa, thủ hạ đã sớm báo danh cho ta rồi.".
Trong mắt Bát công chúa có chút mất mát, mà Phượng Thiên Tuyết cũng đi theo đại đội trưởng, đoán chừng không bao lâu nữa, nàng sẽ báo danh xong.
Cách đó không xa có một đôi mắt, đang nóng bỏng lại tiếc nuối mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh xinh đẹp của nàng, đó là Thượng Quan Nguyên, giờ phút này mặt của hắn khó coi đến cực điểm!
Bát công chúa công khai mắng hắn là phế vật, Thượng Quan gia chính là một trong tứ đại gia tộc, một công chúa nho nhỏ như nàng, lại dám nhục mạ hắn như thế.
Nhưng mà ở trước mặt Phượng Thiên Tuyết, Thượng Quan Nguyên lại không tiện sinh sự nhiều, dù gì... Đó cũng từng là vị hôn thê của hắn, lại càng bởi bị Sâm lão nhân cảnh cáo, khiến hắn chùn bước.
Dù sao một khi chọc sư tôn của Phượng Thiên Tuyết mất hứng, Thượng Quan gia tộc sẽ gặp nguy hiểm diệt tộc!
"Đại tỷ, ngươi chỉ có chút thực lực ấy, ta thấy ngươi đừng nên ghi danh làm gì, miễn cho chết dưới tay ai, làm mất mặt của Phượng phủ chúng ta.". Phượng Hiểu Vũ không biết xấu hổ mà lách vào, lớn tiếng nói với Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng cong khóe môi lên, trong mắt hiện ra một tia hàn ý.
"Ta nghĩ người làm mất mặt chính là tam muội chứ? Một thứ nữ nho nhỏ, cũng dám hô to gọi nhỏ đối với đích tỷ, đây là Nhị di nương dạy ngươi sao? Còn có! Bản tiểu thư giao hết mấy trăm vạn kim tệ thắng được cho Nhị di nương, không ngờ trong vòng một đêm liền mất trộm, Nhị di nương ngươi bị mất mặt, hay là bản tiểu thư?".
Trên mặt Phượng Thiên Tuyết lập tức tràn ngập khí lạnh, lời nói cương liệt khiến cho Phượng Hiểu Vũ há to miệng, không biết phản bác Phượng Thiên Tuyết như thế nào!
Phượng Hiểu Vũ này muốn làm nàng buồn nôn, Phượng Thiên Tuyết không cho nàng ta đẹp mặt, nàng ta sẽ coi nàng thành mèo bệnh!
"Oa, không phải chứ! Phượng đại tiểu thư thực hiếu thuận, lại có thể giao mấy trăm vạn kim tệ cho Phượng phủ!".
"Đáng tiếc, trong một đêm lại bị mất trộm, chậc chậc trộm nhà khó phòng mà!".