Phía trước hai cây cổ thụ nghìn năm, xây hai lôi đài, chỗ đó chuyên sử dụng thi đấu.
Bên ngoài Bách viện, chính là non nước hữu tình, nghe nói Bách Hoa hội Tương Thân hội, đều được cử hành ở bên ngoài Bách viện.
Mà trên lôi đài, mọi người đã sớm ngồi một loạt, theo thứ tự là các vương tử Hoàng tộc, đám công chúa, cùng với các vương gia.
Thêm cả các gia chủ của tứ đại gia tộc, Phượng Thiên Tuyết chứng kiến Phượng Tử Bách cũng ngồi ở trong đó, không khỏi nhíu nhíu mày.
Mà Trần phủ, chính là Trần lão làm gia chủ, hắn vui tươi hớn hở quan sát Phượng Thiên Tuyết ở trong đám người, lão nhân này, lại có thể thấy được nàng!
Phượng Thiên Tuyết cười đáp lại, kỳ thật nàng mặc váy dài bạch hà chỉ bạc màu trắng, lẫn trong đám người thật sự sẽ không dễ khiến người ta chú ý, chỉ là vì sao Trần lão vừa liếc mắt liền thấy nàng?
"Tiểu thư, người nhìn thập vương tử bên cạnh bát vương tử kìa, chính là hắn! Trời ạ, hắn đã du học trở về rồi sao, vương tử thực tuấn tú nha!". U Trúc nhìn thấy thập vương tử, hai mắt ngập hoa đào.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt quét qua, thập vương tử kia đúng là lớn lên vóc dáng chính trực, nhưng nếu so với Hiên Viên Nguyệt Triệt, quả thực không cùng đẳng cấp.
Hiên Viên Nguyệt Triệt không có ở trên đó, xem ra hoàng tộc cũng không coi trọng hắn, hoặc là không để ý đến sự hiện hữu của hắn.
Phượng Thiên Tuyết quét qua thập vương tử một cái, thập vương tử đồng thời nhìn lại, hắn không khỏi giật mình, dường như nhìn thấy gì, làm hắn thẫn thờ thật lâu.
Phượng Thiên Tuyết trong mắt hắn, tựa như tiên nữ hạ phàm, thần sắc thanh đạm, khí chất thoát tục, càng thêm động lòng người hơn cả tiên nữ!
Thập vương tử thấy Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt quan sát mình, thẹn thùng thu hồi ánh mắt. Trên mặt nhiễm một rặng màu đỏ giống như nắng chiều, khiến bát vương tử đứng một bên kinh ngạc mà nói: "Thập hoàng đệ, đệ sao vậy? Có phải bị nhiễm phong hàn không?".
"Không có... Không có!". Thập vương tử vội vàng khoát tay, lại tìm thân ảnh Phượng Thiên Tuyết trong đám người, đáng tiếc nàng cũng không nhìn hắn nữa.
Phượng Thiên Tuyết đang tìm kiếm Hiên Viên Nguyệt Triệt, trong đám người, đám thiên tài đều dùng các loại ánh mắt đánh giá đối phương, bọn hắn đứng ở chỗ này, chính là đợi Huyền Vương xuất hiện, giảng giải những việc cần chú ý trong Bách Hoa hội.
Mỗi một lần Bách Hoa hội bắt đầu, Huyền Vương đều giảng giải một số kinh nghiệm, cho nên đám thiên tài, đệ tử các phái mặc kệ tham gia hay không tham gia, đều nô nức tấp nập báo danh.
Phượng Thiên Tuyết không tìm được Hiên Viên Nguyệt Triệt, không khỏi có chút mất mác, hắn rõ ràng có thể báo danh giúp mình, chẳng lẽ hắn chưa có tới?
Phượng Thiên Tuyết đột nhiên nhớ tới Cửu Anh Huyết Độc trong người hắn, có lẽ độc của hắn lại phát tác, vì vậy mới chậm chễ, lúc sau mới đến được?
Phượng Thiên Tuyết giống như mất hồn, không có tâm tư gì nữa, Phượng Thiên Trạch đứng một bên hưng phấn đánh giá người chung quanh.
"Tỷ, huyền thuật sư nơi đây đều rất trẻ tuổi, cấp bậc thấp nhất đều là cấp năm cấp sáu, nhưng mà ta... mới cấp hai!". Nghĩ tới vấn đề này, Phượng Thiên Trạch phiền muộn đến cực điểm.
"Không cần phải lo lắng, một ngày nào đó, ngươi sẽ có thể xuất sắc hơn bất kỳ một người nào ở trong này đấy.". Phượng Thiên Tuyết hạ giọng, cười nhạt nói.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Phượng Thiên Trạch mang theo nụ cười miễn cưỡng, bởi vì hắn chỉ cảm thấy Phượng Thiên Tuyết đang an ủi hắn mà thôi.
Qua mấy tháng kể tử khi Phượng Thiên Tuyết trùng sinh, Phượng Thiên Trạch cũng được nuôi mập hơn quá khứ không ít, dù sao đồ ăn của hắn đã được cải thiện gấp bội.
Cộng thêm Phượng Thiên Tuyết thỉnh thoảng đưa hắn ăn Ngân Tiên quả, Phượng Thiên Trạch lớn lên càng ngày càng nhanh, càng ngày càng đáng yêu.
Lúc này có người gọi Phượng Thiên Trạch, thì ra là Trần Băng Vũ và Trần Tĩnh Hiên đến.
Lúc này Huyền Vương lên đài, hắn mặc một bộ y sam màu đen, khuôn mặt tuấn dật, chỉ là đồng tử hơi sâu, thoạt nhìn giống như trưởng lão huyền học thâm ảo.
Mái tóc của hắn được búi thành một nắm trên đỉnh, khí khái lạnh lùng kiêu ngạo, mặc dù là nam tử đã năm sáu chục tuổi, nhưng thoạt nhìn lại như hơn ba mươi tuổi vậy.