Nàng nghĩ tới, mỗi ngày vào lúc này, Phượng Thiên Trạch đều tới phòng ăn lấy đồ ăn sáng, bởi vì Vương bà bà đã trở về, cho nên mấy hạ nhân cũng sẽ không tùy ý khi dễ hắn ở trước mặt Vương bà bà.
Phượng Thiên Tuyết định đến Dược Viên dạo chơi, tìm một cây thảo dược giải máu trùng độc, lại nghe thấy thanh âm tức giận của đệ đệ Phượng Thiên Trạch vang lên ở bên ngoài.
"Ngươi ngươi... Ngươi đoạt màn thầu của ta làm gì? Vân Nhi tỷ tỷ, mau trả nó lại cho ta!".
Phượng Thiên Tuyết vội vàng đi ra tiểu viện, chứng kiến Vân Nhi giơ hai cái màn thầu trong tay lên khinh thường cười cười, một chưởng hướng về phía Phượng Thiên Trạch.
Phượng Thiên Trạch nhỏ gầy bị đánh bay sang một bên, trán đụng thành một cái u, hắn thống khổ giãy giụa một phát, cố hết sức mà ngồi dậy. Tối hôm qua hắn phóng đại linh khí, nhưng vẫn kém một chút mới đột phá cấp 1. Dù sao thể chất hắn không tốt, phải đi từng bước một.
"Phế vật, bổn tiểu thư chính là muốn đoạt đồ của ngươi, như thế nào? Hừ? Con chó của bổn tiểu thư đói bụng, nên sẽ mang hai cái màn thầu cho nó ăn sáng!". Vân Nhi kiêu ngạo cười lạnh, đang muốn một cước giẫm Phượng Thiên Trạch, lại nghe thấy một tiếng quát lăng liệt.
"Hỗn láo! Cẩu nô tài còn không mau dừng tay?".
Phượng Thiên Tuyết chạy nhanh tới, sát khí trong mắt lạnh thấu xương.
Ánh nắng xán lạn, gió phất trúc dao động, trên mặt Phượng Thiên Tuyết rét lạnh, làm cho Vân Nhi khẽ giật mình, không khỏi lui về sau một bước.
"Ơ, đồ quái dị, ngươi cũng dám nhục mạ bổn tiểu thư như vậy, muốn ta đánh chết ngươi?".
Vân Nhi chính là huyền thuật sư cấp hai, cộng thêm thân thể to béo của nàng, muốn đánh nhau, trước kia Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch đều không phải là đối thủ.
Nhưng mà Phượng Thiên Tuyết bây giờ, sao lại sợ một cẩu nô tài như vậy?
"Tỷ... Ngươi chạy mau, nếu không tỷ sẽ lại bị khinh thường sỉ nhục!". Phượng Thiên Trạch vội vàng kéo Phượng Thiên Tuyết, tránh để tỷ tỷ lại bị khi dễ ở chỗ này.
"Không cần lo lắng, hôm nay tỷ tỷ muốn giáo huấn những cẩu nô tài không có mắt này cho tốt!". Phượng Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Phượng Thiên Trạch bán tín bán nghi, lúc này Vân Nhi đã lao đến, khuôn mặt dữ tợn nở nụ cười.
"Đồ quái dị, không phải ngươi bị rớt bể đầu óc rồi đấy chứ? Hôm nay không đánh mặt ngươi sưng lên thì ta không phải họ Lý!". Vân Nhi hung dữ giương tay đánh về phía mặt của Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Trạch đang muốn đẩy Vân Nhi ra, không ngờ Phượng Thiên Tuyết một tay nắm chặt cổ tay Vân Nhi, nhẹ nhàng nhấc lên, nặng nề ném qua một bên!
Vân Nhi bị ném qua một bên, đầu đập mạnh lên đại thụ, đầu của nàng lập tức truyền đến một hồi sấm gầm, trước mắt bay đầy sao!
Vân Nhi chấn động, phế vật Phượng Thiên Tuyết, không phải thân thể yếu ớt nhiều bệnh sao, một thùng nước cũng không cầm lên nổi, nàng làm sao lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?
Chu Nhi vốn đứng ở gần đó xem náo nhiệt, thấy một màn như vậy, cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
"Ngươi... Tiện nhân! Ngươi dám đánh ta, đợi ta nói cho Tam tiểu thư... Nhất định sẽ đánh cho ngươi nửa sống nửa chết!".
Vân Nhi phẫn nộ kêu lên, nàng cảm thấy nhất định vừa rồi chỉ là trùng hợp, bởi vì hôm nay nàng còn chưa ăn sáng, Phượng Thiên Tuyết trở nên mạnh hơn, đây chẳng qua là ảo giác!
"Nói cho Tam tiểu thư? Hả? Lá gan ngươi thật lớn, cẩu nô tài, ta không cho ngươi thấy một chút, ngươi sẽ không biết cái gì gọi là lợi hại!".
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh, từng bước đi về phía Vân Nhi!
Phượng Thiên Trạch đứng ở một bên, cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao tỷ tỷ... Đột nhiên trở nên mạnh mẽ, nàng lại có thể đánh bay Vân Nhi?
"Tiện nhân, ngươi dám đánh muội muội của ta? Xem ta có đánh chết ngươi hay không!". Chu Nhi thét chói tai, Vân Nhi và Chu Nhi là tỷ muội thân thiết, hôm nay Vân Nhi bị đánh khóe miệng đều hiện ra tơ máu, sao nàng có thể không giận?