Đây chỉ là Thôi miên thú nho nhỏ, mới cấp bốn, đến cấp sáu mới có bản lĩnh sinh tồn.
Chỉ là Thôi miên thú này thăng cấp cực chậm, mà Phượng Thiên Tuyết cảm thấy chính mình đủ kiên nhẫn.
Lúc Phượng Thiên Tuyết hết sức xuất thần, Thôi miên thú đã nhảy dựng lên, dừng ở trên tay Phượng Thiên Tuyết, móng vuốt một trảo, liền làm ngón tay Phượng Thiên Tuyết bị thương một chút.
Lấy máu kết hạ khế ước, đây là trình tự khế ước cơ bản nhất giữa người và linh thú.
Chỉ thấy Phượng Thiên Tuyết nhỏ giọt máu ở trên mặt đất, Thôi miên thú phun ra một giọt máu, hai giọt máu hòa cùng nhau, phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt.
Ánh sáng hiện ra Ngũ Mang tinh, Thôi miên thú mừng rỡ, ngọt ngào ngây thơ nói: “He he he, Tiểu Bạch Bạch ta rốt cuộc có chủ nhân, về sau không ai có thể khi dễ ta!”.
Phượng Thiên Tuyết làm bộ buồn rầu, “Chính là thực lực của ta cũng rất yếu nha…”.
“Chủ nhân không cần gạt ta, ngươi có linh dược cường đại như vậy, sao có thể rất yếu? Hu hu, chủ nhân không được vứt bỏ ta! Ta là khế ước thú của ngươi! Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”.
Dường như Thôi miên thú sợ Phượng Thiên Tuyết không cần nó, móng vuốt gắt gao bám lấy ống tay áo của nàng.
Phượng Thiên Tuyết giựt giựt khóe miệng, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, “Được, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, về sau ta gọi ngươi Tiểu Bạch Bạch đi?”.
“Được, chủ nhân, Tiểu Bạch Bạch nhất định sẽ vô cùng ngoan, chủ nhân, ngươi nhất định phải cho Tiểu Bạch Bạch ăn thật nhiều thật nhiều nha!”.
Tiểu Bạch Bạch nháy một đôi mắt to, lại lưu manh, lại làm lòng người sinh ra thương xót.
Thôi miên thú chưa tới cấp sáu, cần cha mẹ bảo hộ.
Mà Thôi miên thú này lại bị thương, tức là cha mẹ Tiểu Bạch Bạch cũng không ở bên người nó.
Phượng Thiên Tuyết mang theo Tiểu Bạch Bạch cùng rời sơn động, nàng cũng không quan tâm lại tìm dược liệu gì, đệ đệ Phượng Thiên Trạch còn nghĩ nàng thật sự bị người xấu bắt đi, không biết đã nôn nóng thành cái dạng gì.
Tiểu Bạch Bạch ngồi ở trên vai Phượng Thiên Tuyết, vui mừng đến kêu chi chi.
Chỉ là không đi bao lâu, Tiểu Bạch Bạch đột nhiên nhẹ giọng kêu lên: “Oa, có người tới!”.
Phượng Thiên Tuyết nín thở ngưng thần, quả nhiên là có người tới, “Nín thở, đừng để các nàng phát hiện!”. Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, thân mình nhẹ nhàng bay lên, biến mất ở trên cây cổ thụ che trời gần nhất.
Hai bóng người đi vào trong tầm mắt Phượng Thiên Tuyết, nàng cười lạnh một tiếng, hóa ra là hai nha đầu hãm hại nàng!
Mới vừa rồi nàng còn nghĩ làm sao giáo huấn các nàng, hiện giờ các nàng lại đi vào nơi này, quả thực là tự động đưa tới cửa đợi ngược a!
“Sư phụ không phải nói nha đầu hèn hạ kia tới nơi này sao? Làm sao không thấy người?”.
“Ta cũng không biết, thật kì quái, vì sao thần thức chúng ta không tìm được?”.
“Sư phụ sẽ không gạt chúng ta nha!”.
“Sớm biết chúng ta làm bộ bị thương dụ Đại sư huynh rời đi, như vậy sư phụ hẳn là nắm chắc mười phần, nha đầu hèn hạ kia quá kỳ quái, vẫn nên diệt trừ sớm!”.
“Chính là hiện tại đều tìm không ra!”.
Phượng Thiên Tuyết nghe vậy, không khỏi âm thầm cười lạnh, hai nha đầu này cũng không phải cấp bậc huyền thuật quá thấp, mà là nàng đưa hơi thở vào không gian, khiên các nàng không tìm được nàng và Tiểu Bạch Bạch.