Có điều linh nguyệt thú bay đi, vậy mà không hề xuất hiện nữa, Tĩnh Đế quỳ rạp trên mặt đất thấy thế, không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vậy đến cuối cùng, Hiên Viên Nguyệt Triệt và Phượng Thiên Tuyết đều lạnh nhạt đứng cách đó không xa, trên quảng trường đã loạn thành một đoàn.
Hiện giờ linh nguyệt thú vừa đi, lúc này mọi người mới yên ổn không ít, Hoàng Hậu cũng vừa ở trong một trận bạo loạn, búi tóc hỗn độn, trên người không còn có nửa điểm đoan trang.
Sắc mặt của Hiên Viên Đông Thành trắng bệch ngã ngồi cách đó không xa, trên người hắn không thương tổn một sợi lông, nhưng hắn cũng hiểu được, linh nguyệt thú phát cuồng như vậy, tiền đồ của hắn —— nhất định không thể đẹp đẽ được!
“Hoàng Thượng, ngài không sao chứ?”. Hoàng Hậu bò lên, được huyền thuật sư vội vàng nâng dậy tới trước hoàng đế.
Nàng gắt gao cầm tay Tĩnh Đế, trong mắt tràn đầy nước mắt, “Thần thiếp sợ Hoàng Thượng có việc... Hiện giờ Hoàng Thượng mạnh khỏe, thần thiếp liền an tâm rồi!”.
Tĩnh Đế tràn ngập lửa giận, hôm nay chính là mời tiệc bách quan, nhưng không nghĩ tới sẽ bạo loạn thế này, còn làm hắn thiếu chút nữa mất mạng!
Hắn hất tay Hoàng Hậu ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hiên Viên Đông Thành một cái.
Bàn đài cũng ngã lật, hoa quả đồ ăn đổ rơi đầy đất, cho dù linh nguyệt thú đi rồi, tiệc mời bách quan này, sợ là không tiến hành nổi nữa.
Mọi người nơm nớp lo sợ bò dậy, lăn trở về, đồng thời cúi đầu đến thở mạnh cũng không dám ra.
Bát công chúa đã sớm bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, Bát vương gia đau đớn hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt lục vương tử tái nhợt, che chở Đức phi hoảng sợ kêu lên: “Phụ hoàng, Đức phi bị thương!”.
“Mau mau đưa nàng hồi cung, cho ngự y nhanh nhanh tiến đến!”. Tĩnh Đế trầm giọng xuống, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống trên người Hiên Viên Đông Thành.
“Thành Nhi! Ngươi cũng dám đem vật mang điềm xấu đưa cho trẫm, ngươi thật to gan! Người đâu, đem nhị vương tử nhốt vào đại lao, không có lệnh của trẫm, bất kỳ kẻ nào cũng không được thăm!”.
Tĩnh Đế giận tím mặt, hoàng nhi của mình đem một linh thú mang điềm xấu đưa cho hắn, rõ ràng là muốn âm mưu đoạt vị!
Sắc mặt Hoàng Hậu và Hiên Viên Đông Thành đại biến, Hiên Viên Đông Thành phủ phục quỳ xuống, nặng nề dập đầu, “Phụ hoàng! Phụ hoàng…Hài nhi không có ý hại ngài! Linh nguyệt thú này nhất định là bị người hạ độc!”.
“Bậy bạ! Linh nguyệt thú bách độc bất xâm, ngươi cho rằng trẫm thất học sao? Dẫn hắn đi!”. Tĩnh Đế tức sùi bọt mép! Bản tính hắn đa nghi, hiện giờ linh nguyệt thú phát cuồng, càng nhận định Hiên Viên Đông Thành âm mưu hại hắn!
Hai thị vệ tiến lên, kéo Hiên Viên Đông Thành quỳ trên mặt đất đi!
Hoàng Hậu sợ tới mức mặt hoa tái nhợt, quỳ trên mặt đất kéo y phục Tĩnh Đế, “Hoàng Thượng! Thành Nhi luôn luôn hiếu thuận với ngươi, làm sao cố ý đem loại thú mang điềm xấu đến bên cạnh ngươi? Nhất định là có người âm thầm hãm hại…”.
“Đủ rồi!”.
Tĩnh Đế quát lạnh một tiếng, “Dẫn Hoàng Hậu đi, cấm túc một tháng!”.
Hoàng Hậu trừng lớn đôi mắt, mắt đục đỏ ngầu, nàng cố nén lệ bi ai khẩn cầu, “Hoàng Thượng! Xin ngài đừng trúng bẫy rập của kẻ gian … Thành Nhi vô tội… Là vô tội!”.
Hoàng Hậu cũng bị người dẫn xuống, trong khoảng thời gian ngắn, dưới quảng trường, bách quan cũng không dám thở mạnh.
Cõi lòng Tĩnh Đế đầy lửa giận, nhìn thoáng qua Hiên Viên Nguyệt Triệt, “Triệt Nhi, không nghĩ tới ngươi nói lời thật, phụ hoàng vừa mới trách oan ngươi!”.
“Không đáng ngại, chỉ cần phụ hoàng mạnh khỏe là tốt rồi!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Tĩnh Đế, dừng trên hồng y của Phượng Hàm Yên, Phượng Hàm Yên rũ đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương, sáng quắc thiêu đốt!
Cõi lòng Phượng Tử Bách lại đầy chờ mong, nếu Phượng Hàm Yên có thể làm phi tử của Tĩnh Đế, như vậy…